Tiếng cười khẽ của Vương Ngạn chính thức khiến cậu nổi gai người.
Thanh Giang Ninh gạt tay ra sau
Bộp một tiếng không nặng không nhẹ.
Vương Ngạn thình lình bị đập vào cái vào cổ, không đau lắm nhưng hơi giật mình, ánh mắt nhìn cậu hơi giận dữ.
Rõ ràng tên bạn gì gì đó ôm ôm ấp ấp không đánh, còn hắn lại đánh là sao.
Vương Ngạn nhìn cái gáy đang định qua lại, hắn vương tay lên trước, bóp một cái thật mạnh lên cổ của bản thân mình. Da dẻ hắn chắc chắn, có màu nâu sáng, muốn để lại vệt đỏ trên đó phải dùng rất nhiều sức.
Đến khi Thanh Giang Ninh quay đầu lại, ngoại trừ cái cổ đỏ như máu còn có gương mặt Vương Ngạn như cún con mắc mưa, lộ rõ vẻ đáng thương.
Cậu né ra khỏi hắn hai mét, gương mặt hơi ửng đỏ, vành tai vẫn còn lưu lại cảm giác nóng bỏng ươn ướt của hơi thở xa lạ.
Cậu không tìm được cách phát tiết khác cảm xúc này nên chỉ đành mở miệng......chửi.
“Bộ bị khùng hả ? Làm gì ạ ? Điên à ?!”
Vương Ngạn vẫn giữ nguyên gương mặt như cún con mắc mưa của mình.
“Cậu mới khùng, tự nhiên làm gì vậy ? Đau chết được, đụng chút là dựng lông vậy à ? Y như.... con nít” hắn nói, tay vừa sờ sờ lên cổ.
Làn da màu nâu sáng có một vệt đỏ rất rõ ràng như máu, nhìn bằng mắt thường có thể thấy được mấy dấu ngón tay rất rõ ràng.
Thanh Giang Ninh nhìn mà cũng giật mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/2732483/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.