Đi được mấy bước thì thấy ông giời này đây, đứng không vững mà ngồi cũng chẳng xong. Thanh Giang Ninh hôm nay rất vui, định làm vài việc tích Đức như đưa người ta về nhà chẳng hạng.
Đến gần mới thấy người, Vương Ngạn ngồi trên nền đá, hơi nhíu nhíu mày lại.
Thấy cậu đến gần, cái đầu ấy ngẩng lên. Ánh mắt mơ màng lúc trước bỗng dưng sáng lên một chút, một chút rồi một chút. Cuối cùng hắn cười toe toét. Gương mặt hắn bình thường đã rất đẹp đẽ, bước đi cũng mang theo dáng vẻ tiêu sái lạnh lùng mà hơi cao ngạo.
Bây giờ gương mặt ấy bỗng cười rộ lên, hai mắt nheo lại thành hai mặt trắng nhỏ, môi cong cong Hồng nhuận lấp lánh như được phủ nước đào ngọt. Khí chất tỏa ra sáng ngờ ôn nhu, khác hoàn toàn với hình tượng lạnh lùng thường ngày, tựa hồ làm cậu thấy hứng thú.
Mùi rượu trên người hắn có hơi đắng, chắc là rượu nho, cậu ngửi được ít mùi nho lên mem, hơi khó ngửi nhưng ngoại trừ mùi này có ẩn hiện vài tia thơm ngọt của ngô đồng, kết hợp lại dễ ngửi đến khó tưởng tượng.
Cậu bỗng thấy cơ thể mình hơi nóng, sau gáy cũng ngứa rang.
“Uống say rồi à ?” Thanh Giang Ninh hỏi.
“Ừ !” Vương Ngạn trả lời, ngữ điệu sảng khoái, mặt vẫn cười tươi như cũ, hàm răng trắng sáng lộ ra ngoài càng tăng thêm khí chất thiếu niên tươi trẻ.
Thanh Giang Ninh chỉ thấy người say nói mình không say, chứ chưa thấy người say lại biết mình say như thế này bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/2732478/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.