Hoàng Chữ hút hết hai điếu thuốc mới dần bình tĩnh lại. Ông ta nhìn Hoàng Thương Thời đang nằm bất động dưới đất kia liền cảm thấy kinh hãi.
Hoàng Đương không biết nói gì. Mọi lo lắng hay run sợ đều đã tan biến đi. Người đã chết rồi không thể sống lại được vì thế chuyện trước mắt họ phải làm là xử lý triệt để rủi ro.
- Cha định làm thế nào đây?
Hoàng Chữ ném đầu lọc thuốc xuống đất, lấy chân dẫm tắt.
- Còn làm thế nào? Không phải ông nội con bị lên cơn đau tim mà chết ư?
Hoàng Đương bất ngờ nhìn ông. Hoàng Chữ cũng nhìn sâu vào mắt con trai, nói rõ ràng từng chữ:
- Hoàng Đương, hãy nhớ, ông nội con mất là do phát bệnh. Không liên quan gì đến chúng ta.
- Con....con biết rồi.
Sau đó Hoàng Đương lại càng thêm lo lắng.
- Cha, còn Hoàng Đỉnh?
Hoàng Chữ bật cười:
- Sợ cái gì, nó sẽ mãi mãi ở lại thành phố X kia. Cha chắc chắn.
Nói rồi liền lấy điện thoại gọi đi.
....
Trong rừng cấm. Phía bên trái. Bây giờ là bảy giờ tối.Bốn người đã đến ngã rẽ. Nguyễn Đăng Hoàng thở phì phò. Trên mặt anh một miếng vải thấm nước.Sương mù đã bắt đầu đến rồi.
- Đến lúc chia ra rồi, ai sẽ đi với em?
Ánh sáng đèn pin của Nguyễn Đăng Hoàng rọi qua, Lê Kim rục rịch như muốn giơ tay. Cô muốn tách khỏi Hoàng Đỉnh bởi vì cả ngày nay không biết tại sao anh lại tỏ ra khó chịu với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lam-sau-ruou-that-bai/2668313/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.