Lê Thanh Biệt cảm nhận được tầm nhìn của mình đã đỡ hơn, điều này nghĩa là sương mù đã tan bơt đi và cũng có nghĩa là trời sắp sáng.
Anh nhìn lên trời, đoán thầm có lẽ là khoảng hai hay ba giờ sáng rồi.
An Linh cũng nhận ra. Thật bất lợi, một khi trời sáng rõ thì sẽ gặp rắc rối. Bên chúng nhiều hơn ta.
- Em định thế nào?
An Linh nghe Lê Thanh Biệt hỏi vội quay người lại. Cô thở dài một hơi:
- Có lẽ là sáp lá cà chăng, hết cách rồi. Chỉ cần bọn chúng hết đạn em sẽ ra.
- Một mình em muốn đánh nhau với chúng? Bạch Mộng Linh, anh biết đợt rồi ở đồi Hoàng Hoa em đánh rất giỏi. Nhưng bây giờ không giống. Một đứa con gái ốm yếu như em có thể chống đỡ được mấy người? Súng đạn không có mắt. Đây có thể là cuộc chiến sinh tử.
An Linh cười:
- Vậy thì sao? Em không muốn kéo dài thời gian nữa, Hằng đã mất máu quá nhiều. Anh ấy không thể đợi.
Phí Chung Biệt tức giận:
- Bộ ở đây chỉ có hai đứa bây thôi à? Không nhìn thấy ông đây sao?
Lại kéo cô ra phía sau:
- Vào đó với tên họ Phí yếu nhớt kia đi. Ở đây không cần lo. Có cơ hội thì dẫn nhau đi một đường khác, có lẽ sẽ gặp được người mình giúp đỡ.
- Vậy còn anh?
Lê Thanh Biệt cười:
- Anh thì có chuyện gì? Lo vớ vẩn. Đi đi.
Không nghe được tiếng chân của cô, Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lam-sau-ruou-that-bai/2668310/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.