Trong hẻm nhỏ, mưa đang nặng hạt. Ánh đèn đường yếu ớt cũng chịu thua dưới bóng đêm.
Đứng nép mình trong góc tối, An Lâm ôm vết thương trên vai cố chịu đựng không rên rỉ.
Bó hoa dưới chân sớm đã dập nát. Không ngờ ở chính địa bàn của mình mà lại bị người ta tập kích. An Lâm cảm thấy tức điên.
Cũng do anh quá tự tin mà không đề phòng. Cũng do anh muốn chính tay mình mua hoa tặng cho cô.
Kẻ này to gan như vậy, lại không nể mặt người thành phố A chắc hẳn là người ở thành phố B rồi.
An Lâm đưa tay hứng lấy nước mưa rồi rửa mặt mình, anh muốn dựa vào cái lạnh lẽo của nó mà để cho mình tỉnh táo lại.
Đã chạy vào đây hơn hai mươi phút rồi, có lẽ người của anh cũng sắp đến. An Lâm nhích người đi ra khỏi hẻm.
Quả nhiên, An Tường vội vàng chạy đến. Vừa ngồi vào ghế sau, An Tường liền đưa cho anh chiếc khăn sạch.
- Đại ca thế nào rồi, tụi em rất xin lỗi vì đã chủ quan. Không ngờ có người to gan vậy, dám nhắm vào anh.
An Lâm cười:
- Người nhắm vào anh đây rất nhiều nhưng liều lĩnh vậy rất ít. Chú đi điều tra xem có phải người bên thành phố B hay không?
- Vâng, còn vết thương của anh? Chúng ta cần đi đến bác sĩ không?
An Lâm lắc đầu:
- Đừng làm ồn ào kẻo An Linh lo lắng. Về biệt thự ngoại ô đi.
- Dạ.
…
Trong văn phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lam-sau-ruou-that-bai/2668307/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.