Mặc thẳng nam lòng phiền muộn nghĩ rằng,cuộc đời Tiểu Bạch hẳn là đã vào đến thiên đường, đáng tiếc thiên đườngchẳng nuôi heo, Tiểu Bạch chính đang cầm hộ khẩu thiên đường sống thángngày địa ngục.
Địa ngục của hoạ sĩ là không có mắt, địangục của nhà soạn nhạc là không có tai, địa ngục của hủ nữ là thấy namnam không còn thấy tình cảm mãnh liệt dâng trào.
Tiểu Bạch không chịu nổi tịch mịch ở công ty KL nỗ lực làm việc, chăm chỉ công tác, đằng nào có về nhà cũng chỉchơi dài, liền một tuần làm thêm đủ sáu ngày, phấn đấu trở thành nhânviên gương mẫu, “chiến sĩ thi đua”.
“Tiểu Bạch … Ngươi đâu cần lo anh ta sa thải chứ.” Lã Vọng Nguyệt nói, “Không cần phải … làm việc như phát cuồng thế đâu.”
Tiểu Bạch thò đầu khỏi chồng văn kiện, “Nhưng không làm việc thì làm gì?”
“Nói cũng phải…” Lã Vọng Nguyệt lẩm bẩm, “Ngươi chẳng qua mắc chứng mất hứng tạm thời, chờ vài ngày sẽ ổn thôi.”
“Ai…” Tiểu Bạch dài giọng than, tiếp tụccần mẫn “cày cuốc”. Cũng không biết có phải do bà “Ghét cong” ngự tỷ kia nguyền rủa, Tiểu Bạch đột nhiên không còn hứng thú với nam nam, dẫukhông phải đảo 180o thành ghét , nhưng đã không còn cảm xúc mạnh mẽ như xưa.
Tối hôm nào đó, Tiểu Bạch vô tình nhớ lại chuyện tổng tài ngày ấy bắt gặp bạn cùng Tiểu Thụ, bóng lưng cô đơn của tổng tài khiến Tiểu Bạch bỗng run lên như tắm trong gió lạnh, Tiểu Bạch xoay người liền bị đụng vào cửa, trước mắt sao bay tới tấp, đầu ong một tiếng, Tiểu Bạch囧 rồi.
Tỉnh lại rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-hu-nu-be-thang-thanh-cong/1257690/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.