Mặc Duy Chính tranh được rượu của TiểuBạch, có chút đắc chí, Tiểu Bạch lườm hắn một cái, lòng âm thầm chửirủa: coi như ta không uống rượu chừa dạ dày chờ ăn ngon, tác dụng của tự kỷ ám thị rất ghê gớm, Tiểu Bạch tựa cành liễu trong gió xuân ưu nhãvươn hai tay, tay năm tay mười vơ sạch đồ ăn trên cả cái bàn dài, đầumải nghĩ xem lát nữa làm sao nói tốt cho Lã Vọng Nguyệt, vừa rồi thaothao bất tuyệt kể xấu tổng tài, quên luôn đề cập đến Lã Vọng Nguyệttrước mặt hai vị phụ huynh. Tiểu Bạch lòng ôm hổ thẹn chỉ đành lùi xakhỏi Mặc Duy Chính một bước.
Mặc Duy Chính đang lấy làm lạ khi bắt gặp ánh nhìn quái dị của Tiểu Bạch, đúng lúc ấy dàn nhạc trên bục độtnhiên ngừng chơi, Tiểu Bạch lẩm bẩm một câu, “Lẽ ra nên ngừng từ nãyrồi, ăn mà nghe nhạc ảnh hưởng tiêu hóa.” Nói chưa dứt lời, tiếng dươngcầm bỗng vang lên, ánh đèn bên bàn ăn hơi yếu đi, giữa đại sảnh lại sáng hẳn lên, Tiểu Bạch oán giận, “Hừ… Muốn tắt đèn không cho ta ăn chắc.”Bỗng nhiên từ đâu có một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt, Tiểu Bạch bêđĩa cầm nĩa nhìn chằm chằm, bàn tay này…rất lớn, y theo tiêu chuẩn màđoán, nếu đối phương là một tiểu thụ cao 1m70, tay này có thể ôm trọnmột nửa PP tròn trịa của tiểu thụ, ngón tay thon dài, rất phù hợp yêucầu “Tay của ta xuyên vào hoa cúc của ngươi”, Tiểu Bạch tiếp tục nhìntheo hướng cổ tay, liền thấy đôi môi khẽ mím của Mặc Duy Chính, cứ nhưsắp phải cầm lấy thứ gì rất mất mặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-hu-nu-be-thang-thanh-cong/1257682/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.