Vì không muốn “rút dây động rừng” nên chúng tôi không thể cho người đến trước mặt chặn lại người đó, xem họ là ai, mà chỉ có thể âm thầm quan sát từ xa để xác định những nghi ngờ của bản thân. Với lại bây giờ có chặn lại trước mặt họ thì chúng tôi cũng không thể làm gì được họ. Thế là Nam gửi cho tôi một đoạn video ghi lại cảnh người đó cầm đèn pin đi lại vòng quanh ngôi nhà như đang cố tìm kiếm cái gì đó. Tuy nhiên người này rất thông minh, từ trên xuống dưới đều mặc một bộ đồ đen, đội mũ lưỡi chai màu đen, đeo khẩu trang màu đen. Tôi xem đi xem lại đoạn video Nam gửi, không thể nhận ra được người đó là ai ngoài xác định đây là phụ nữ.
Tôi nhìn chằm chằm đoạn video, cố gắng quan sát thật kỹ hy vọng có thể tìm ra một tia sơ hở. Thậm chí xem đi xem lại vài chục lần nhưng tôi vẫn không thể nhận ra được đây là ai.
Ngước mắt nhìn lên đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm, tôi khẽ thở dài. Bên phía nhà Phương nói đã tìm ra bằng chứng và yêu cầu khởi kiện nên chỉ còn 2 ngày nữa là phiên toà bắt đầu mà tôi chưa thể khoanh vùng được kẻ tình nghi. Trong lòng tôi không khỏi có chút bực bội, khó chịu và bất lực bủa vây. Tôi thở dài vất điện thoại xuống mặt bàn. Nhìn ra ngoài bầu trời một màu đen sâu thẳm, giữa mênh mông hoang hoải đó tôi thấy lòng mình trống rỗng vô cùng. Mấy ngày nay tôi luôn dặn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-hon-nhan/3150577/chuong-38.html