Câu hỏi tưởng chừng đơn giản của Hoàng lại như một vết dao khoét sâu vào vết thương đã cũ của tôi, khiến cho nó một lần nữa rỉ máu. Hạnh phúc sao? Tất nhiên là tôi phải hạnh phúc rồi, hạnh phúc bên chàng trai bé nhỏ của mình. Từ ngày có con, thì mọi thứ đã không còn quan trọng, con chính là điều duy nhất khiến tôi hạnh phúc. Nhưng tôi làm sao có thể chia sẻ niềm hạnh phúc này cho Hoàng biết, càng không bao giờ muốn anh ta biết về sự tồn tại của đứa con này. Nhiều lần con hỏi tôi “mẹ ơi bố là gì” nghĩ lại lúc ấy tôi đau lòng biết mấy vì bố chính là người không cần sự tồn tại của con. Không phải là tôi ích kỷ không muốn con mình được nhận bố, chẳng qua hết thảy những chuyện này đều là do Hoàng, là anh ta dồn tôi vào đường cùng. Cuối cùng tôi chỉ có thể nén cơn đau vào trong lòng, bình tĩnh đáp lại một câu trước khi rời đi:
– Chỉ cần không phải sống cùng anh, thì với tôi ngày nào cũng là ngày hạnh phúc.
Nói xong, không nhanh một bước cũng không chậm một bước, tôi đi thẳng vào bên trong nhà hàng. Tôi vui vẻ nở nụ cười hỏi hai người đàn ông trên bàn rượu:
– Các anh chờ em có lâu không ạ?
Vị đối tác kia cười nhẹ trả lời tôi:
– Không lâu, người đẹp ngồi xuống đi. Bạn anh cũng vừa mới đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại. Anh mời người đẹp một ly nhé.
Tôi cười tươi gật đầu, sau đó chủ động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-hon-nhan/3150565/chuong-26.html