Thuốc quả thực là do tôi mua, vợ chồng tôi cũng đã từng dùng biện pháp này để phòng tránh, nhưng tôi làm sao có thể nói rõ cho mẹ chồng biết được bản hợp đồng hôn nhân bí mật kia của hai đứa. Lúc ấy tôi chưa nghĩ ra được lý do nào hợp lý nên miệng nhất thời cứng ngắc lại như gà mắc tóc. Mẹ chồng tôi thấy thế lại càng tức giận quát lớn hơn:
– Tôi đang hỏi chị đấy, chị câm à mà không trả lời tôi.
Tôi lắp bắp thừa nhận:
– Con…đúng là vỉ thuốc này con từng dùng. Nhưng từ rất lâu rồi bọn con không dùng nữa.
– Chị giỏi lắm, chị có biết tôi và cái gia đình này mong mỏi có một mụn cháu thế nào không mà chị còn dùng thuốc tránh thai? Ngày thằng Hoàng nó nói sẽ cưới chị, tôi vốn đã chẳng ưa gì chị rồi nhưng tôi vẫn nhắm mắt nhắm mũi đồng ý. Gần hai năm qua tôi luôn mong chị sinh cho tôi được một đứa cháu, vậy mà cái việc bất kể người phụ nữ nào cũng có thể làm được thì chị lại không làm được.
Mẹ chồng tôi nói bằng cái giọng đầy ai oán, lúc này tôi mới có thể hiểu rõ bà mong mỏi và khát khao một đứa cháu biết nhường nào. Bị bà mắng, bị bà chửi tôi cũng không có tư cách để trách bà. Chỉ là từng lời bà nói tựa như những cây kim sắc dọn đâm thẳng vào trái tim tôi. Tôi chỉ biết cúi đầu đáp:
– Con…con xin lỗi.
– Xin lỗi, chị tưởng xin lỗi là xong? Ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-hon-nhan/3150555/chuong-16.html