Cả buổi học ngày hôm ấy, Quế Anh luôn có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm vào sau gáy, da gà da vịt thi nhau nổi hết cả lên. Nguyên nhân là gì mà khiến cho cậu bạn của cô cứ cách vài ba phút lại ngứa tay khều lưng cô vậy?
Nếu hỏi Hoàng thì chính cậu cũng đang hoang mang về nhân sinh. Với vẻ ngoài điển trai và tính cách năng nổ của mình, cậu biết sẽ không khó khi tìm một cô bạn gái vừa xinh vừa giỏi, không việc gì phải tức tối khi bị bé mập cho ra rìa, nhưng bây giờ con tim không nghe lời, lý trí cũng chỉ đành bó tay chịu trói.
Quế Anh có vẻ rất hợp với Bảo - bạn cùng bàn mới, chủ yếu là do cách nói chuyện của cậu ta tương đối hài hước. Hai đứa ngồi trước mặt Hoàng xí xa xí xồ mãi, còn phân chia những cục kẹo vừa nhận được cho nhau.
Quế Anh nói:
“Tao đang giảm cân nên không ăn đồ ngọt mấy, cho mày á.”
Dứt lời thì vươn tay về phía Bảo và thả mấy viên kẹo qua cho cậu ta.
Hoàng ở phía sau nhìn muốn lòi cả mắt, oán trách:
“Sao mày không cho tao?”
Lúc nói lời này, cả bọn vẫn đang còn ngồi trong lớp nghe giảng, Quế Anh không dám quay đầu về sau, chỉ tựa lưng sát vào ghế và nói nhỏ:
“Mày cho tao kẹo rồi kêu tao cho lại mày à? Ngược đời thế?”
Cô buông một câu xong liền quay về vị trí cũ chăm chú nghe giảng, Hoàng nghẹn không thể đáp trả, bĩu môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-giam-can-cua-mum-mim/2772863/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.