Thằng Hoàng cứ làm như mình là thiếu nữ nhà lành bị lưu manh giở trò đồi bại, vẻ mặt hết sức thèm đánh, ngượng ngùng cái khỉ gì Quế Anh cũng chẳng biết. Cô giơ tay toan đập cho cậu ta một cái:
“Điên à? Không thấy đang nóng muốn chết hay sao mà mày còn mặc cái áo khoác dày bịch như thế?”
“Ô, à, hóa ra là thế!” Hoàng phát hiện bản thân hiểu lầm thì cười hì hì đầy ngượng ngùng, vội vàng cởi áo khoác rồi ném sang bên cạnh.
Cậu nhìn bạn gái mũm mĩm đáng yêu của mình, rụt rè hỏi:
“Mày thấy màu này sao? Tao nghe nói con gái thích hồng cánh sen nên mới mua đó.”
Nghe cậu ta nói câu này, Quế Anh điên tiết, một lần nữa mở hộp quà rồi cầm cây son hồng cánh sen lên quẹt qua quẹt lại trên môi, sau đó hỏi:
“Ừ rồi, giờ mày thấy sao? Đẹp không?”
Hoàng thành thật quan sát Quế Anh một lát, miệng giật giật:
“Nhìn quê quê mày ạ.”
Nói xong lập tức bị bạn gái trừng mắt nhìn, Quế Anh liếc muốn rớt con mắt ra ngoài, rút khăn giấy ở góc bàn lau vội cái màu sen trên môi, nói:
“Lần sau muốn mua gì thì thử rồi mua, biết không?”
Hoàng thấy tiếc vì lỡ mua phải cái màu không hợp, gãi đầu hỏi:
“Ừ được rồi, tao sẽ chú ý, mà mua rồi có đổi lại được không ta?”
Dù gì cũng là món quà đầu tiên mà bạn trai tặng, Quế Anh sẽ không quá khắt khe với cậu ta. Hơn nữa mấy tên ngốc như Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-giam-can-cua-mum-mim/2772839/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.