Từ trường về đến nhà mất khoảng mười phút cuốc bộ, nhưng thực ra Quế Anh vừa đi vừa chạy vì cảm thấy không yên lòng, tay cầm điện thoại thì gọi cho Hoàng liên tục nhưng chỉ nhận về thông báo thuê bao hiện không liên lạc được. Cô vứt cặp xuống bàn học, vội vàng lục tủ đồ, tay vơ đại cái áo vừa rơi ra và thay ngay. Bây giờ cô chỉ hy vọng Hoàng online facebook để đọc được mấy tin nhắn mà cô vừa gửi!
Quế Anh thừa nhận bản thân có hơi ngu ngốc khi giấu nhẹm chuyện bản thân tráo đổi linh hồn với Tú và không nói rõ cho Hoàng biết, càng ngu hơn khi cứ mất ăn mất ngủ vì chuyện đó. Thay vì khổ sở giấu giếm và tránh né Hoàng như vậy, cô thả mình sống thoải mái không được hay sao?
Nếu mai sau cô biến mất mà Hoàng không nhận ra thì xem như đó là lỗi của cậu ta rồi, cô xoắn xuýt vấn đề ấy mãi làm gì? Hai đứa gần đây đều mệt mỏi với đủ thứ chuyện đổ lên đầu, cô thấy bản thân đang bị quá tải.
Trong lúc chờ đợi tin nhắn trả lời từ Hoàng, Quế Anh mở cửa đi sang bên nhà cậu ta xem sao. Cô mong rằng ít nhất có ai đó ở bên trong để cô hỏi chuyện, nhưng kết quả là cửa trước cũng đang trong trạng thái khóa chặt. Vậy là Hoàng và cô chú đều chưa về nhà à?
“Hay mình tới bệnh viện luôn? Nhưng có biết phòng nào đâu mà tim!” Quế Anh tức muốn điên, đỉnh đầu đã sắp bốc khói.
Đúng lúc cô thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-giam-can-cua-mum-mim/2772807/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.