Trong phòng chỉ có ánh sáng mờ mờ từ đèn ngủ và màn hình điện thoại, Quế Anh đắp chăn lên đến cổ, nằm suy nghĩ về những gì đã qua.
Hóa ra Hoàng thật sự có bạn gái, nhưng đã chia tay từ lâu rồi. Cô biết mình thật ích kỷ, thật khốn nạn khi vui vì điều này, nhưng cô không nhịn được mà nở nụ cười. Từ một năm về trước Hoàng đã là một cậu chàng độc thân, nghĩa là cô không làm gì ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ cả!
Quế Anh mở điện thoại vài lần, ngóng chờ mãi mới thấy Hoàng đã xem tin nhắn của cô. Dấu ba chấm ở dưới góc màn hình không ngừng hiện ra, lát sau cô nhìn thấy cậu nói:
“Không có gì. Tôi mới phải xin lỗi vì cậu bị dính vào chuyện của tôi.”
Tim Quế Anh đập mỗi lúc một nhanh, cô chờ qua hai phút mới từ tốn bấm điện thoại, hỏi:
“Cậu ổn không?”
“Ổn. Cậu thì sao?”
“Bây giờ nói ổn thì là xạo…”
Quế Anh sao có thể ổn được đây? Mặt ngoài cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, mạnh mẽ, không quan tâm, nhưng sâu bên trong vẫn cảm giác oan ức, bị tổn thương. Những lời mà họ nói khiến cô tức giận, đơn giản vì họ không phải cô nên thích vu khống, bịa đặt gì cũng được, mà tin tức bậy bạ ngày càng nhiều hơn nữa. Cô… rất mệt.
“Đừng lo, qua vài ngày là hết thôi.” Hoàng an ủi. “Bây giờ mọi chuyện đang lắng xuống rồi.”
“Ừ…”
Đó là những tin nhắn đầu tiên giữa họ, không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-giam-can-cua-mum-mim/2772746/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.