Nhưng An Nặc không để cho Phó Quốc Hoa yên ổn ngủ như vậy, đầu óc không có cách nào tỉnh táo lại được, nhưng cô vẫn cảm giác được sự thoải mái khách thường ở trong ngực Phó Quốc Hoa, cả người dính vào bộ ngực anh cọ cọ, ôm càng chặt lại càng thoải mái, thậm chí còn phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn. Trên mặt còn mang theo nụ cười.
Phó Quốc Hoa cúi đầu nhìn cô, lúc đó cô cũng đang ngẩng mặt nhìn mình, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch. Cả người dưới ánh trăng quyến rũ khiến trong lòng hắn ngứa ngáy. Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, nếu cô đã không thành thật, vậy hắn cũng không thể uất ức mình.
Cúi đầu hôn lên đôi môi của cô, nơi đó vẫn còn vị đắng của lá trà, không trách được sao cô lại không thích uống trà đậm, thì ra uống vào trong miệng sẽ có vị đắng như vậy, nhưng hắn lại trầm tĩnh ở môi – răng của cô chịu đựng cái đắng nhưng lại vui vẻ đến ngọt ngào này. Cái hôn sâu khiến An Nặc cũng động tình lên, khẽ mở mắt, thấy rõ người trước mặt cô mở miệng nỉ non: “Phó Quốc Hoa, ông xã, Phó Quốc Hoa.” Hai câu nói luân phiên trong miệng, hai cái tay từ trong chăn đưa ra ngoài vòng qua cổ hắn thật chặt không để cho hắn rời đi. Tiếp đó lại tìm đến môi hắn tiếp tục nụ hôn ngọt ngào.
Cô nỉ non giống như là đang muốn mời hắn, hắn vốn vẫn muốn kiềm chế nhưng giờ thêm lực bất tòng tâm. Một tay nhẹ nhàng vòng qua cổ cô, cái tay khác trượt xuống vạt áo chui vào bên trong, vuốt ve da thịt bóng loáng của cô, trên bụng cô không có chút thịt dư nào, mền mại lại co giãn, khiến cho hắn không nhịn được xoa nắn, khi tay hắn di chuyển đến trước ngực thời điểm cầm đến vật ấy hắn mới phát hiện, bình thường nhìn qua vóc người cô mảnh khảnh, vậy mà bộ ngực cô hắn không thể nắm hết trong tay, nhẹ nhàng kéo áo cô ra, để cho bộ ngực như hai con thỏ trắng của cô lộ dưới ánh trăng, hai đóa hoa màu hồng nhạt cao thẳng, nhìn qua mền mại làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn che chở bảo vệ. (hành hạ thì có)
Kích thích khiến các giác quan của An Nặc càng thêm rõ ràng, mở mắt nhìn Phó Quốc Hoa ở trước ngực mình bận rộn, An Nặc có chút xấu hổ, nhưng người đó là Phó Quốc Hoa, điều đó chứng tỏ, qua tối nay, cô đã chính thức trở thành người của anh.
Một cái tay nhẹ nhàng đặt ở trên lỗ tai anh vuốt ve, Phó Quốc Hoa cảm thấy động tác của An Nặc, ngẩng đầu nhìn cô đã tỉnh, ánh mắt của cô mênh mông, gương mặt đỏ ửng, vẻ mặt mặc dù có chút xấu hổ nhưng tuyệt đối không có cự tuyệt cùng nhăn nhó, để cho hắn thấy rõ ràng cô nguyện ý giao mình cho hắn. Lấy được khích lệ, Phó Quốc Hoa cúi đầu càng thêm ra sức tập trung vào công việc đang làm.
Giữa hai chân của An Nặc nước đã chảy róc rách (@
[email protected]),cả người khi anh ở phía dưới lo lắng giãy dụa, anh biết cô đã sẵn dàng, tay còn lại cưởi quần áo của mình ra, đầu dựa vào cổ cô khẽ hôn, tiếp lại kéo quần của cô xuống, dùng một đầu ngón tay ở giữa đùi cô quơ nhẹ một cái, quả nhiên, quần lót của cô đã ướt rồi.
Hai lòng về kết quả này, Phó Quốc Hoa ôm cô vào trong ngực, kéo cánh tay nhỏ bé đặt trên cổ mình xuống vị tiểu huynh đệ của hắn. Cách quần lót thật mỏng cô có thể cảm nhận được vị tiểu huynh đệ đó đang vận sức chờ phát động. Dù đã trải qua hai kiếp, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết thì ra vị huynh đệ kia cũng có thể khổng lồ như vậy. Phó Quốc Hoa ở bên tai cô hà hơi nói: “Cảm thấy sao?”
Không ngờ anh còn có một mặt không đứng đắn như vậy, An Nặc không biết trả lời thế nào, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu trốn ở trong ngực anh, nhưng anh lại không buông tha cho cô, kéo tay của cô tiếp tục ma sát chỗ đó, nói: “thế nào, xấu hổ?”
An Nặc thực sự xấy hổ, người này, cùng ban ngày không giống nhau. Ở trong lòng âm thầm liếc anh một cái. Thấy trước mặt mình chính là tiểu đậu đậu trên ngực anh, cô khẽ lè lưỡi liếm một cái coi như trừng phạt. Quả nhiên thân thể của anh khẽ run nhẹ, An Nặc hài lòng, nhưng kết quả chờ đón chình là Phó Quốc Hoa ruốt cuộc không nhịn được bộc phát.
Gấp gáp đem An Nặc nằm thẳng xuống giường, hắn ngay sau đó nằm đè lên cô, kéo đôi chân thẳng tắp của cô đặt lên hông hắn. Đem tiểu huynh đệ chui ra, chuẩn bị xâm nhập vào lãnh địa của cô. Cô chưa từng trải qua chuyện này, có chút sợ hãi cũng khẩn trương, hắn liền hôn lên đôi môi cô để trấn an. Khi chỗ tư mật của hai người đụng chạm nhau thời điểm đó hai người bọn họ đồng thời cùng khẽ hừ một tiếng, cảm giác sảng khoái lan tràn đến toàn thân. Ở bên ngoài cửa động của cô khẽ ma sát hai cái, hắn thẳng lưng tiến vào.
Trong cp thể cô lửa nóng cùng khít khao khiến cho hắn sảng khoái suýt chút nữa không chế không được mình, không ngừng dùng sức luật động, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nại cùng khổ sở của hắn lý trí của hắn cuối cùng chiến thắng kích động, một cái tay đưa đến chỗ hai người kết nối từng điểm từng điểm xoa bóp, muốn cho cô buông lỏng. Mà chính hắn mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống người cô.
Giơ tay lên giúp anh lau đi giọt mồ hôi trên trán, cô cảm giác mình đã thích ứng rất nhiều. Vì vậy cử động eo của mình muốn nói cho anh biết anh có thể. Cảm nhận được cô có chút buông lỏng, anh không còn khống chế được mình, bắt đầu ở trên người cô rút ra đâm vào.
Trong cơ thể cô thịt non lúc chặt lúc lỏng siết chặt lấy hắn, khiến cho hắn muốn ngừng mà không được, không chỉ tâm hôn cô có thể khiến cho hắn thỏa mãn, ngay cả thân thể cũng làm cho hắn mất hồn. Cô gái nhỏ quả nhiên là thích hợp cho hắn nhất, từ trong tới ngoài, mọi cử động đều khiến cho tim hắn đập nhanh.
Tại nơi thể xác và tinh thần đều hòa quyện, rốt cuộc An Nặc cũng đạt tới giới hạn không lâu sau đó Phó Quốc Hoa cũng đạt tới.
Thể trang quân nhận quả nhiên không phải là khoác lác, sự chịu đựng quả nhiên hạng nhất, chỉ là An Nặc do nghề nghiệp trôi qua vô cùng bình lặng, trừ mỗi ngày tập thể dục những động tác cần thiết, còn không cô đều không phải vận động quá sức. Bị Phó Quốc Hoa lăn qua lộn lại giằng co một phen đã sớm mệt thở hồng hộc, cho nên hai người vừa xong chuyện, cô cũng đã ngã ở trên ngực của Phó Quốc Hoa ngủ mất. Mà Phó Quốc Hoa vừa mới được thỏa mãn, tinh thần vẫn còn phấn chấn, ôm An Nặc mền nũn trong ngực, sờ chỗ này chỗ kia một chút, bị động tác của anh quấy rầy, An Nặc trong miệng nỉ non: “Chớ phiền, ngủ.” Cho dù hắn bị cô oán tráh, nhưng vẫn vui vẻ toét miệng nở nụ cười.
Mặc dù đây là lần thứ hai kết hôn, nhưng hắn quả thật lần đầu tiên có cảm giác thỏa mãn như thế này. Lần đầu kết hôn tuổi còn nhỏ, trước khi kết hôn cũng đã từng ảo tưởng sau khi kết hôn ngày nào cũng sẽ mỹ mãn vui vẻ. Nhưng sau khi kết hôn hắn mới phát hiện, thì ra cũng không có gì thay đổi, hắn cũng không cảm nhận được sự chăm sóc của vợ, chỉ là trong nhà có thêm một người, cũng có thêm nhiều phiền não. Khi hắn về nhà, cũng ngủ chung phòng với Dương Thanh Mỹ, dĩ nhiên cũng lên giường. Mặc dù thời điểm làm cũng có cảm giác rất sảng khoái, nhưng xong chuyện trong lòng lại vẫn trống rỗng, giống như làm chuyện này chỉ là vì nối dõi tông đường, thuận tiện thỏa mãn dục vọng.
Sau này, dục vọng hắn cũng không muốn nữa, mỗi lần thấy nét mặt Dương Thanh Mỹ, vẫn bình tĩnh, khiến hco người khác có thể cảm thấy cô không muốn. Hắn cũng nói không ra tại sao. Rõ ràng nó là một chuyện rất vui vẻ, nhưng hắn vẫn có cảm giác nặng nề. Tình huống như thể vẫn kéo dài đến khi người tình Trương Diệu của cô xuất hiện.
Hắn đã từng không chỉ một lần nghĩ tới, nếu như kết hôn là một loại cảm thụ như thế này, như vậy hắn cũng không muốn kết hôn. Nếu như An Nặc không xuất hiện, thì hắn không biết có thể kết hôn lại lần nữa hay không, có thể nếu kết hôn lần nữa, cũng là vì muốn nối dõi tông đường và mặc cho mẹ của hắn giúp hắn sắp xếp thôi.
Chỉ là may mắn hắn gặp được An Nặc, may nhờ cô chủ động quấn lấy hắn, mới để cho hắn không bỏ qua cô, mới để cho hắn chân chính hiểu được niềm vui khi kết hôn, để cho hắn chân chính có một loại lòng trung thành, cũng để cho hắn chính thức có được một gia đình.
Dù An Nặc đã ngủ say nhưng trên mặt vẫn còn ửng hồng, trên bả vai mơ hồ thấy được vết hôn hắn lưu lại, đây là chứng cứ tình yêu giữa hai người, cũng là chứng cứ bọn họ đã trở thành vợ chồng chân chính. Hắn đưa một cánh tay vòng xuống dưới đầu cô, một cánh tay khác ôm hông cô, để cho cô dính sát vào người hắn, khi hai người nằm sát nhau không còn một kẽ hở, Phó Quốc Hoa mới nhắm mắt lại, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày thứ hai, suy nghĩ của An Nặc tỉnh lại trước thân thể một bước, cả người đau đớn khó chịu, cô nhúc nhích thân thể, cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả trên mặt, cô nũng nịu hừ hừ, biểu đạt tâm tình bất mãn. Phó Quốc Hoa lúc này vẫn còn ngủ say, cảm nhận được động tác của cô hắn rất tự nhiên ấn cô lại vào trong ngực vỗ nhè nhẹ muốn cô ngoan ngoãn. Hành động này của anh lại khiến An Nặc mở mắt, nhìn Phó Quốc Hoa đang ngủ say, dù trong lòng ngọt ngào, nhưng vì thân thể đau đơn mà cô muốn báo thù. Theo dõi gương mặt anh một lúc, anh vẫn không có phản ứng. An Nặc cho rằng anh chưa tỉnh, đột nhiên cô nảy sinh ý nghĩ độc ác, hướng bả vai anh cắn một cái thật mạnh, sau khi đẻ lại một dấu răng thật sâu, cô mới rời khỏi nhìn kiệt tác của mình, chuẩn bị từ trên người anh lui ra.
Tay vừa mới chống lên, lại bị cái tay lúc nãy cô gối đầu kéo xuống, đem lấy đầu cô ôm chặt trong ngực: “Hài lòng?” hắn nhắm hai mắt nói.
Lúc này cô mới biết thì ra anh đã tỉnh. Tội phạm bị bắt được tại hiện trường, cô có chút áy này liếm liếm chỗ mình vừa cắn qua, lại bị cánh tay khác đặt ở trên mông mình vỗ một cái. Ngẩng đầu chống lại ánh mắt anh, anh nói: “Thế nào, tối hôm qua còn không mệt mỏi sao?” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc lại nói lời tán tỉnh của anh, trong đầu cô máu nóng lại dâng lên: tối hôm qua còn chưa mệ mỏi, tối hôm qua còn chưa đủ mệt mỏi, tối hôm qua còn chưa đủ mệt mỏi...
Đột nhiên cô cảm thấy em mình nhói đau, giữa hai chân cũng đau, trước ngực cũng đau, toàn thân chỗ nào cũng đau nhức.
Cô giùng giằng muốn rời khỏi anh đứng dậy, xem xem trên người đến tột cùng bị anh để lại bao nhiêu dấu vết, tuy nhiên không được như ý. Cô vẫn bị cánh tay có lực của anh cứng rắn ôm ở trong ngực không để cho cô rời đi, nhưng cánh tay khác lại nhẹ nhàng xoa bóp eo cho cô, anh dùng lực vừa phải khiến cô cảm thấy rất thoải mái, cô liền nhu thuận nằm ở trong ngực anh hưởng thụ sự chăm sóc của anh.
Sáng sớm gà còn chưa có gọi, nghĩ đến thời gian vẫn còn sớm, hai người liền rúc ở trên giường, ai cũng không mở miệng, hưởng thụ thời khắc ấm áp này.