Qua một lúc lâu, trên đùi không có động tác gì nữa, Phó Quốc Hoa nhắm mắt nghĩ, hắn thật không ngờ được hai người sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này, hắn lôi thôi nhếch nhác được người khác khiêng đến trước mặt cô, cô gái bé nhỏ mỗi ngày mỗi đêm xuất hiện trong tâm trí hắn dường như lại không nhớ hắn, ngay cả câu chào hỏi cũng không muốn nói với mình, nhìn sắc mặt âm trầm của cô, hình như tâm trạng của cô không được tốt.
Phó Quốc Hoa không xác định được cô gái nhỏ kia còn nhớ hắn hay không, cũng không biết nên mở miệng thế nào, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, hóa giải bối rối của mình. Vết thương trên đùi đã được băng bó xong, nhưng cô vẫn chưa đi, hắn biết, vì hắn vẫn cảm nhận được hơi của cô, nhưng hắn vẫn không dám mở mắt ra, Phó Quốc Hoa nghĩ mình từ trước đến giờ vốn không nói nhiều, vậy thì cứ thế nhắm mắt thôi. Đợi cho cô ấy đi là tốt rồi.
Kết quả, không ngờ, hắn nhắm mắt được một lúc liền ngủ mất.
Khi tiếng hít thở đều đều truyền tới, An Nặc đã bị người đàn ông trên giường chọc cho phì cười. Vốn định xử lý vết thương xong sẽ đứng ở bên giường phùng mang trợn mắt nhìn anh, chờ anh mở mắt ra cô sẽ chất vấn anh. Cô cảm thấy, làm một người lính, anh phải có tính cảnh giác cao hơn người thường, lúc nào cũng để ý âm thanh xung quanh mình. Anh tối thiểu cũng phải mở mắt ra nhìn chuyện đang xảy ra chứ, ai biết cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-giai-cuu-nam-phu/54923/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.