Chương trước
Chương sau
Hai người cứ đứng đối mặt nhau như vậy, An Nặc nhìn chằm chằm vào mắt anh, da anh đen nhẻm đôi mắt sáng rực, cô muốn qua ánh mắt đó thôi niên anh để anh không tài nào thoát ra được, An Nặc kiễng chân dần dần tiến sát lại Phó Quốc Hoa hơn.
Phó Quốc Hoa cảm thấy có nguy hiểm đang nhào tới, khi hơi thở và khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, trực giác của hắn nói cho hắn biết nên tránh ra, nhưng lúc này An Nặc lại dừng lại.
"Hì hì" một tiếng, tiếng cười như chuông gió truyền đến tai, An Nặc đứng thẳng dậy cười tươi nhìn hắn. Nhìn gương mặt lúc nào cũng đen sì của Phó Quốc Hoa lúc này đỏ ứng bối rối, sau đó xoay người bỏ chạy.
Phó Quốc Hoa cảm thấy vô cùng hối tiếc khi không ngăn cản hành động của An Nặc ngay từ đầu, vừa nghĩ tới nếu như An Nặc không chủ động dừng lại như vậy hai người sẽ… lúc này mặt Phó Quốc Hoa càng đen hơn, An Nặc còn trẻ như vậy khiến hắn có cảm giác tội ác, càng làm cho hắn đau khổ hơn chính là ở trước mặt cô toàn bộ kiêu ngạo của một người quân nhân hắn hoàn toàn biến mất.
Hắn phiền não muốn hút điếu thuốc để cho phiền não của mình an lòng lắng xuống, nhưng khi đốt điều thuốc kẹp ở giữa hai ngón tay hắn lại chậm chạp không muốn đặt ở trên môi, từng luồng khói thổi qua, trước mặt Phó Quốc Hoa lại xuất hiện gương mặt xinh đẹp cùng đôi mắt trong sáng của An Nặc, cô nói: "Phó Quốc Hoa, sau này bớt hút thuốc đi."
Lắc lắc đầu, muốn toàn bộ ngổn ngang nhiễu loạn trong đầu hắn văng ra ngoài, hung hăng hít hai hơi khói, giống như đang muốn chứng minh cho ai nhìn, nhưng lại bị sặc hắn ảo não đem điếu thuốc ném xuống đất. Trầm mặt sải bước đi.
Về đến nhà An Nặc thấy trên chiếc bàn trong sân có đặt một cái chậu nhỏ, trong chậu đựng một đĩa dưa hấu đang ướp nước lạnh, bên trên được đậy bằng miếng vải mỏng. Trước lúc cô đi chị dâu có dặn, tối nay sẽ bổ dưa hấu ăn, chắc vì không thấy mình về nên chị ấy mới để dưa hấu ướp lạnh ở đây, để mình về thấy có thể lấy ăn.
Hướng phòng ba mẹ vẫn còn sáng đèn hô một tiếng: "Mẹ, con mang dưa hấu về phòng ăn nha."
"Đi đi." Nghe được giọng nói đang cười của mẹ, cô đoán cha mẹ cô lại đang thảo luận chuyện gì rồi, mặc dù bọn họ không còn trẻ nữa, nhưng tình cảm vẫn trước sau như một, cô ngoắc ngoắc khóe miệng cầm đĩa dưa hấu trở về phòng.
Vào phòng, trong đầu An Nặc lại hiện lên hình ảnh giữa cô và Phó Quốc Hoa ban nãy, cầm lên một miếng dưa hấu cắn xuống một miệng lớn, hương vị ngọt ngào mát lạnh dần dần lan tỏa, giống như có một dòng chảy ngọt ngào đang tuôn vào khiến cho cả người cũng ngọt như mật .
Cô biết, mình hôm nay nếm được vị ngọt rồi, nhưng cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng nhiều hơn nữa!
Mãi cho đến ngày đi, Phó Quốc Hoa vẫn không có được ngày nào ngủ yên ổn, lúc tỉnh táo hắn khắc chế mình không nên nghĩ đến cô, khắc chế không được liền tìm cho mình vô số lý do để thuyết phục, tự nói với bản thân hắn đã trải qua một lần thất bại trong hôn nhân, mặc dù hắn biết cô chủ động quyến rũ hắn, nhưng hắn không thể cứ như vậy đầu hàng, cô còn nhỏ, mới vừa vặn tiến vào thời kỳ trưởng thành, cái tuổi này dễ dàng đối với phái nam có ấn tượng tốt, đặc biệt sau đêm trải qua kinh sợ kia, hắn tình cơ ra tay giúp cô, cô đối với hắn có cảm tình, chuyện này rất bình thường. Nhưng có thể cô không hiểu, đấy chỉ là thiện cảm mà thôi, cô còn không hiểu yêu là gì. Lại càng không hiểu hôn nhân là như thế nào.
Suy nghĩ lại cuộc hôn nhân thất bại của hắn, thở dài, có lẽ hắn cũng không hiểu, nhưng hắn biết cô còn chưa tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, còn không biết mình muốn cái gì. Tiền đồ của cô bừng sáng, không thể bị buộc vào hắn người đã từng trải qua cuộc hôn nhân thất bại.
Mặc dù hắn đã nỗ lực cảnh báo mình, nhưng mỗi đêm ngủ vẫn không thể khống chế mơ thấy cô, mơ thấy hắn vô xỉ biết rõ cô thuần khiết, biết rõ cô u mê, lại đồng ý yêu cầu của cô. Mơ thấy cô gả cho hắn sau dần dần từ một người vui vẻ luôn nở nụ cười trở thành một người lạnh lùng âu sầu. Mơ thấy cô và hắn nhìn nhau với vẻ mặt miễn cưỡng, nhưng tồi tệ hơn là hắn lại không muốn thả cho cô đi. Cuối cùng, gương mặt tươi cười sáng rỡ dần thay thế bằng gương mặt đầy nước mắt, cuối cùng, là gương mặt đầm đìa nước mắt của Dương Thanh Mỹ và của cô hòa lẫn lộn vào nhau, hắn muốn để cho cô trở về con người ngày xưa nhưng lại không thể làm được.
Phó Quốc Hoa từ trong cơn ác mộng tỉnh dậy, kể từ khi gia nhập quân đội, mỗi ngày đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc mệt mỏi nên lúc ngủ không có thói quen nằm mơ, chớ đừng nói là gặp ác mộng. Sờ mồ hôi trên trán mình. Hắn ảo não cầm lên một điếu thuốc kẹp ở trong tay nhưng không châm lửa, giống như vậy cũng có thể để cho cảm xúc của hắn bình phục một chút.
Hắn biết, nếu như mình không có định lực nhất định sẽ có kết quả như vậy, trong lòng cảm giác tội ác trong cơn mộng không tìm được biện pháp áp chế giải phóng ra ngoài. Nó vẫn không ngừng hiện lên trong đầu hắn, nhắc nhở hắn đóa hoa mềm mại kia ở trong tay hắn dần dần trở nên khô héo khổ sở cỡ nào.
Đem điếu thuốc đặt ở trên mũi ngửi mùi hương nhàn nhạt của nó, khuôn mặt kiên nghị từ từ khôi phục bình thường, chờ tâm trí có một chút dao động dần khôi phục trở nên nguội lạnh. Hắn mới nằm xuống nhắm mắt lại một lần nữa.
Kể từ khi An Nặc không chút ngại ngùng thổ lộ tình cảm với Phó Quốc Hoa, sau đó cô chưa từng gặp lại anh, giống như thật sự không có duyên phận, mặc kệ An Nặc có cố ý tạo ra trường hợp tình cở nào, hai người cũng không còn có vô tình nhìn thấy nhau nữa.
Ngày Phó Quốc Hoa đi. An Nặc rời giường từ sáng sớm, đi tới gốc cây mà hai người tình cờ gặp gỡ lần trước, núp ở phía sau cây đợi hơn hai giờ mới nhìn thấy bóng dàng của anh, vẫn là bộ quân trang màu xanh đó, sau lưng còn đeo thêm một balo to, không giống như những tân binh khác tràn đầy tinh thần phấn chấn, nhưng lại có sự uy nghiêm của người lính. Anh như vậy cùng với miêu tả của anh trong kịch bản hoàn toàn không có chút sai lệch, có lẽ so với cô tưởng tượng ra còn càng làm cho người khác động lòng hơn. Bởi vì qua quá trình trải luyện gian khổ, trên người của anh càng tăng thêm chánh khí cùng uy nghiêm.
An Nặc cũng không định hiện thân, chỉ là đơn thuần nghĩ muốn đưa tiễn anh. Đã nhiều ngày cố gắng nhưng vẫn không gặp anh, cùng trong một thôn nhỏ như vậy, đáp án duy nhất là anh đang trốn cô, có lẽ là đêm hôm đó cô thổ lộ có chút gấp gáp, nhưng cô không hối hận. Phó Quốc Hoa đi lần này sẽ là hai năm, hai năm này bọn họ sẽ không được gặp mặt nhau, muốn cho chuyện sau này có thể thành công thì lúc này nhất định phải để lại trong lòng anh một ấn tượng sâu sắc, còn phải so với bóng dáng của Dương Thanh Mỹ khắc sâu hơn. cô không muốn thời điểm anh mệt mỏi hay vui vẻ trong đầu sẽ xuất hiện hình dáng của Dương Thanh Mỹ, cô muốn hắn nhớ đến đều là hình ảnh tươi cười của cô, hình ảnh cô bá đạo, cô thích anh.
Hiện tại anh không chấp nhận cô cũng không sao, trước cứ bá chiếm tim của anh, hai năm sau sẽ chậm rãi đoạt lấy.
Phó Quốc Hoa đi gần đến chỗ gốc cây kia thì do dự dừng lại một chút, nhưng chỉ là trong phút chốc, lại kiên định đi về phía trước. Hắn nhìn thấy trên đất bóng dáng hơi lộ ra cũng biết người ẩn nấp sau gốc cây, chỉ là cô chưa đi ra hắn liền làm bộ như không nhìn thấy.
Thật ra thì trong lòng hắn mơ hồ hi vọng cô đi ra nói với hắn vài câu, nhưng hắn lại sợ cô ra ngoài sẽ nói với hắn về chuyện đó, dù sao hắn đã quyết định tránh tình cảm của cô chờ đợi chính cô từ từ nguội lạnh, hắn ra lệnh mình không được quay đầu nhìn cô, mím môi một cái kiên định hướng phía trước đi tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.