Thời điểm Phó Quốc Hoa tỉnh lại lần nữa, là ở trong ngực An Nặc, lúc đầu mở mắt chung quanh hoàn toàn tối đen, hắn không biết mình đang ở nơi nào, chỉ biết có một đôi tay ấm áp đang ôm chặt lấy mình. Một người bị lạnh quá lâu, đã không nhớ rõ loại cảm thụ này.
Hắn lại đến nơi nào rồi? Một bàn tay dịu dàng giúp hắn lau mồ hôi trên trán, “Anh Quốc Hoa, sao vậy?” chỉ một câu đơn giản cũng khiến con ngươi Phó Quốc Hoa co rút lại một chút. Là giọng nói của cô gái nhỏ sao? Cảm giác ngày trôi qua quá lâu, hắn có chút mơ hồ.
“An Nặc?” hắn mở miệng, chỉ là giọng nói có chút khàn khàn.
An Nặc cũng không biết anh bị làm sao, chỉ là vừa rồi thấy anh ngủ có chút không yên ổn, có lúc còn nói gì đó, hơi thở nặng nề khiến cô có chút lo lắng.
Phó Quốc Hoa nhắm chặt hai mắt kéo bàn tay đang lau mồ hôi cho mình vào trong ngực. Đúng rồi, hắn nhất định là đang nằm mơ, chỉ là giấc mơ quá dài, khiến hắn tưởng lầm là thật, cứ như vậy dựa vào ngực An Nặc, một lúc lâu sau, trong lòng mới không còn hoảng sợ nữa.
“Anh Quốc Hoa, sao vậy?” Thấy hô hấp của anh dần trở lại bình thường cô mới dám mở miệng hỏi, mới vừa rồi anh kéo tay của cô, bàn tay anh rất lạnh, lại nắm chặt tay cô không để cô giãy giụa.
“Anh nằm mơ.” Phó Quốc Hoa giọng nói vẫn trầm thấp như cũ, trong bóng tối yên tĩnh có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-giai-cuu-nam-phu/2375275/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.