Dương Thanh Mỹ trong lòng gấp gáp, thấy Phó Quốc Hoa nghiêm túc nghe nhưng lại không có phản ứng gì. Sợ Trương Diệu nói ngược lại khiến cho hắn ghét, thật ra thì cô vẫn mơ hồ hiểu được hắn hình như thích cách nói chuyện thẳng thắn, không cần vòng vo.
Lúc Trương Diệu chuẩn bị mở miệng than thở, Dương Thanh Mỹ nhắm ngay thời cơ chen vào một câu: “Nhân viên phục vụ, món ăn lúc nào thì có vậy, chúng tôi chờ lâu lắm rồi.”
Thấy Trương Diệu nhìn cô, cô âm thầm ra dấu với Trương Diệu, xác định hắn có thể không hiểu.
Trương Diệu thấy ánh mắt Dương Thanh Mỹ, mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng có thể hiểu là đang nhắc nhở hắn. Hắn dừng lại nhìn Dương Thanh Mỹ xem cô muốn làm thế nào.
“Món ăn tới, chúng ta chờ lâu rồi, ăn trước rồi hãy nói.” Dương Thanh Mỹ suy nghĩ muốn thay đổi không khí. Vừa đúng lúc món ăn được bưng lên. Vì vậy cô liền kêu mọi người bắt đầu ăn. An Nặc mắt khép hờ giơ giơ khó miệng. Nữ chính không hổ là nữ chính, cư xử rất khôn kéo.
Trước kia trong kịch bản bọn họ cũng dùng chính kế sách này, trước kể khổ, sau đó mới nói đến chuyện chính. Hiện tại Trương Diệu vẫn có ý nghĩ này. Nhưng Dương Thanh Mỹ nhạy cảm đã nhận ra không khí bất đồng, quả quyết đổi chính sách, nhưng mà vẫn là bình mới rượu cũ, mục đích không thay đổi, chỉ thay đổi quá trình mà thôi.
Trong khi Dương Thanh Mỹ cùng Trương Diệu trong lòng lo âu, Phó Quốc Hoa cùng An Nặc lại vô cùng thanh thản ăn cơm của mình. Phó Quốc Hoa nhìn ánh mắt rối rắm của bọn họ, nhíu mày một cái, hắn không thích người khác nói chuyện vòng vo với hắn. Hắn nói thẳng: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì.”
Dương Thanh Mỹ vốn đối với thói quen của Phó Quốc Hoa biết được một chút, nghe Phó Quốc Hoa nói như vậy, cũng không do dự nữa trực tiếp mở miệng: “là như vầy, Quốc Hoa, một thời gian trước A Diệu bận rộn, nhưng cánh tay trái của anh ấy, Giang Thắng lại xin nghỉ việc. Em không thể làm gì khác hơn là thay anh ấy quản lý chuyện công xưởng, kết quả vừa lúc hàng hóa đang vận chuyển ở trên biển xảy ra sự cố. Hiện đang phải chờ công ty bảo hiểm đến giám định, nhưng chuyện qua lâu rồi mà cũng không thấy họ xử lý, muốn hỏi xem anh có thể hay không giúp bọn em thúc giục họ một câu được không?” Cô đang nói chuyện đồng thời còn liếc mắt nhìn An Nặc, ý là cô biết Giang Thắng bây giờ đang làm gì, nếu như không phải Giang Thắng nghỉ đến chỗ An Nặc làm việc, bọn họ hiển nhiên sẽ không đi tới bước này.
Lời này cô nói rất có kỹ xảo, nếu như trực tiếp nói trong xưởng Trương Diệu xảy ra chuyện cần Phó Quốc Hoa giúp một tay, lấy quan hệ thuần thúy chính là đem mặt mũi của đàn ông nhà mình để dưới đất đạp, hơn nữa dùng ân oán giữa hai người đàn ông Phó Quốc Hoa cũng nhất định sẽ không giúp việc này. Nhưng hiện tại Dương Thanh Mỹ nói như vậy liền biến thành mọi trách nhiệm đều ở trên người cô, vừa có thể bảo toàn mặt mũi cho Trương Diệu, cũng có thể khiến Phó Quốc Hoa vì tình cảm với cô mà giúp đỡ. Đồng thời cũng lấy được sự thương tiếc của Trương Diệu.
An Nặc nghe được lời của cô ta cũng không có chút áy náy nào, dù sao người tìm chỗ cao mà đi, thời điểm mình cùng Giang Thắng liên lạc bọn họ căn bản không có trọng dụng hắn, người ta muốn tìm một con đường tốt hơn thì có lỗi gì đây?
Phó Quốc Hoa cũng giống như nghe không hiểu ám chỉ của Dương Thanh Mỹ, chỉ gật đầu một cái: “Chuyện này tôi trở về sẽ điều tra lại mới có thể xác định xem có thể làm hay không.” Vốn Phó Quốc Hoa cũng không muốn ôm chuyện vào người, nhưng An Nặc nếu muốn tới ăn bữa cơm này, cũng không thể ăn của người ta sau đó lại giáp mặt cự tuyệt, cho nên hắn cảm thấy nên trở về nghe ngóng tình hình xem có thể nói sẽ nhân tiện làm, coi như là trả ơn bữa cơm này.
An Nặc đối với câu trả lời của Phó Quốc Hoa không hài lòng. Sau khi hai người rời đi, Trương Diệu cùng Dương Thanh Mỹ vẫn còn suy nghĩ, Phó Quốc Hoa nói vậy rốt cuộc là đồng ý giúp hay không đồng ý. Mà Phó Quốc Hoa cùng An Nặc, hiển nhiên cũng đang thảo luận vấn đề này.
“Anh định làm thế nào?” An Nặc hỏi.
“Nếu ăn cơm của bọn họ, thì cũng nên tỏ chút thành ý.” Phó Quốc Hoa nghiêm chỉnh đáp. An Nặc có lúc không nghĩ ra, Phó Quốc Hoa vì cái gì phải giữ lễ nghĩa như vậy. Theo lý thuyết dù bọn họ không giúp cũng là chuyện bình thường, nhưng anh lại muốn cho người ta cơ hội.
Nhưng lời như thế cô cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra. Thật ra thì cô cũng thích tính cách chính trực không mang thù tính này của Phó Quốc Hoa. Vì vậy cô chỉ phân tích tình hình một chút: “Trước kia, Giang Thắng có từng nói qua, Trương Diệu vẫn muốn chen chân vào chính phủ. Nhưng tạm thời chưa có cơ hội, nhưng nếu trong xưởng có chuyện hắn vẫn liên lạc với thư ký thị ủy Trương nhờ giúp đỡ. Nhưng thời gian trước hắn lại đến tìm Phó Thị Trưởng, thời điểm để Dương Thanh Mỹ tiếp quản công xưởng cũng chính là lúc hắn đi giúp Phó Thị Trưởng làm việc. Nhưng chuyện này lại đến tai Thư ký thị ủy Trương. Nên đợt hàng vừa rồi bọn họ cũng đã tìm hắn giúp đỡ nhưng bị từ chối. Đây là Thư ký Trương muốn cảnh cáo hắn. Lúc này Trương Diệu lại đến tìm Phó Thị Trưởng nhưng ông ta lại không lên tiếng, có lẽ đang chờ xem hắn có đáng giá để cho ông ta có thể trở mặt với Thư ký Trương hay không.”
Nghe An Nặc phân tích, Phó Quốc Hoa gật đầu một cái. Không nói gì, An Nặc cũng không nói nữa, Phó Quốc Hoa nhất định đã có quyết định của mình.
Quả nhiên, ngày thứ hai, Phó Quốc Hoa liền gọi điện đến phòng làm việc của Trương Diệu.
“Xin chào, tôi là Phó Quốc Hoa.”
Trương Diệu nhận được điện thoại không khỏi vui mừng, cảm thấy chuyện này đoán chừng là có hy vọng, vì vậy kêu một tiếng: “Anh Phó, như thế nào?”
“Trưa ngày mai hẹn ở quán ăn lần trước. Hiện tại không tiện nói chuyện, đến lúc đó hãy nói.”
Trương Diệu liên tiếp đồng ý. Vui mừng về đến nhà ôm Dương Thanh Mỹ quay mấy vòng, cản thán lão bà của mình có bản lãnh. Thậm chí ngay cả buổi tối vợ chồng vận động cũng ra sức rất nhiều, phục vụ Dương Thanh Mỹ cực kỳ hài lòng.
Phó Quốc Hoa đã quyết định không ra mặt giúp Trương Diệu chuyện này. Phó Thị Trưởng cùng Thư Ký thị ủy xích mích mọi người đều biết, trong lúc này căn bản không thể điều hòa quan hệ. Mà Trương Diệu lại vừa vặn quấn vào giữa hai người này, nếu như có thêm người xem vào, người hy sinh đầu tiên sẽ là hắn.
Quân đội là một hệ thống lớn mạnh, dù quan chức cấp tỉnh nhìn thấy huy hiệu của hắn cũng phải nể mặt hắn một chút, nhưng nếu bị cuốn vào đấu tranh giữa các bè phái thì hắn không muốn nhúng tay vào. Lần này hẹn hai người kia chủ yếu chính là nói với họ chuyện này hắn cũng không giúp được. Thuận tiện trả lại họ bữa cơm lần trước. Bởi vì hắn không muốn thiếu nợ ai. Trừ những chuyện này ra, Phó Quốc Hoa còn dặn dò hai người, chính quyền sắp sửa thay đổi, nếu muốn yên ổn thì nên trung thành với một người, không thể quan hệ hai nhà một lúc, nếu không sẽ rất dễ trở thành vật hy sinh nếu hai nhà đó trở mặt.
Trương Diệu cùng Dương Thanh Mỹ đến là vì muốn nghe tin vui, nhưng thời điểm nghe Phó Quốc Hoa nói, tất cả mong đợi đều bị một câu nói của Phó Quốc Hoa đánh vỡ. Đặc biệt là Dương Thanh Mỹ thế nào cũng nghĩ không thông rõ ràng chuyện này Phó Quốc Hoa chỉ cần nhấc tay là có thể giải quyết nhưng lại không chịu giúp vợ chồng cô?
Nghĩ tới đây cô đột nhiên nghĩ tới hai ngày trước Tôn Oánh Oánh nói: người trong lòng Phó Quốc Hoa là chị, coi như An Nặc có thích hắn, đối với hắn khá hơn nữa cũng không thể thay thế được người trong lòng của hắn.
Nhất định, nhất định là An Nặc giở trò, mà Phó Quốc Hoa lại là người có lòng trách nhiệm, cho nên hắn mới không chịu giúp bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]