Chương trước
Chương sau
Về đến nhà, cả gia đình chạy lại bắt đầu tiết mục ôm ôm, hôn hôn, bế lên cao rồi hạ xuống, đưa cổ phần, cho châu báu... gì cũng có. Lâm Kiêu còn muốn tặng một bức ảnh có chữ ký của nó, bị tôi đạp một cước bay ra ngoài, tước luôn quyền tặng quà.

Chờ lo xong thủ tục chuyển đổi hộ khẩu và tài sản cũng đã gần một tuần trôi qua, ba tôi cũng đã xuất viện và trở về nhà.

Hôm nay đúng dịp cuối tuần, Lâm Hoài, Lâm Kiêu và Lâm Tuyết Dao - ba con nai vàng ngơ ngác đều ở nhà, kế hoạch đào tạo của tôi cuối cùng cũng có thể thực hiện.

"Ngồi ngay ngắn hết lên. Có biết hôm nay tập hợp mọi người tới đây là để làm gì không?"

Cả ba đồng thời lắc đầu, ba miệng một lời: "Không biết."

"Là người có đầu óc duy nhất của nhà họ Lâm chúng ta, là chủ sở hữu của 806 cái tâm nhãn, chị quyết định cải tạo mấy đứa!"

"Chị, em có thắc mắc!"

Lâm Tuyết Dao giơ tay lên thật cao, đôi mắt lấp la lấp lánh, sợ tôi nhìn không thấy con bé.

"Hỏi!"

"Tại sao lại có 806 tâm nhãn mà không phải 804 hay 888 cái?"

"Anh trả lời bé út đi." Tôi chỉ vào Lâm Hoài.

"Bởi vì Tuyết Tâm có 806 cái. Ông nội, ba, mẹ, cộng với 3 anh em tụi mình là 6 người, mỗi người thiếu 1 cái. Bù qua sớt lại, gia đình chúng ta tròn 800 cái tâm nhãn."

Tuyết Dao gật gù, tỏ ý mình đã hiểu. Chương trình học tiếp tục.

Chủ đề tiết học của chúng ta hôm nay là: CÚT NGAY ĐI, BỆNH MÙ QUÁNG VÌ TÌNH!

"Trước khi bắt đầu tiết học của hôm nay, cô có một vấn đề muốn hỏi các em."

"Để được ở bên chàng trai nhà nghèo mà mình mới quen biết có nửa tháng, cô gái nhà giàu đã xách vali bỏ nhà ra đi, muốn dọn đến sống cùng anh ta. Bố mẹ cô gái không đồng ý cho hai người họ yêu nhau, hỏi thanh niên nhà nghèo kia: 'Hai người dọn đi đâu? Cậu không có nhà cũng không có xe, lấy cái gì chăm lo cho con gái của tôi? Chẳng lẽ bắt con gái tôi phải chịu cảnh cơm hẩm áo manh chung với cậu hay sao?' Thanh niên nhà nghèo trả lời rằng..."

"Các em cảm thấy anh ta sẽ trả lời như thế nào?"

Cả ba cúi đầu suy nghĩ. Khu bình luận cũng bắt đầu gõ đáp án của mình.

"Anh ta sẽ nói: 'Xin dì hãy tin tưởng con. Con nhất định sẽ cố gắng làm việc, mang lại hạnh phúc cho em ấy'." Lâm Hoài xung phong phát biểu. Lâm Kiêu gật đầu đồng ý.

"Anh ta sẽ nói: 'Thưa dì, con và Dao Dao thật lòng yêu nhau. Tụi con không sợ cực khổ, chỉ cần có thể ở bên nhau, cho dù hoàn cảnh có khó khăn đến cỡ nào, tụi con đều có thể vượt qua. Dì an tâm, con nhất định sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc, mua cho Dao Dao một căn nhà thật khang trang!"

Gút chóp em.

Không hổ danh là đỉnh cao mù quáng vì tình, đánh bại cả Vương Bảo Xuyến luôn chứ đùa.

"Sai! Sai trầm trọng!"

"Thông qua câu hỏi này, chúng ta có thể thấy được, bạn học Lâm Tuyết Dao chính là đỉnh cao mù quáng vì tình mà chúng ta thường nhắc đến."

"Vậy thực tế là thế nào? Đối phương ngoài miệng có thể sẽ nói những lời tương tự như đáp án của mọi người nhưng trong lòng anh ta thì chưa chắc đã nghĩ như vậy."

"Chúng ta cùng xem đáp án chính xác: 'Đâu có sao, chờ chừng nào cô ta sống trong nhà thuê dột nát, không có điều hòa, không có máy nước nóng, bụng mang dạ chửa, mấy người thế nào chẳng đau lòng rồi đón cô ta về nhà. Chờ mấy người đi bán muối rồi, tôi dỗ dành cô ta vài câu, gia sản của mấy người chẳng phải sẽ lọt vào tay tôi sao? Đến lúc đó, con mang họ của tôi, tài sản là của tôi, tôi ngồi mát ăn bát vàng là được!"

Căn phòng chìm vào yên tĩnh vài giây, Lâm Hoài và Lâm Kiêu như đang suy tư gì đó, không nói một lời; Lâm Tuyết Dao trên mặt tràn đầy không đồng tình; khu bình luận cũng có rất nhiều người phản đối.

[Chẳng lẽ không có tiền thì nhất định không thể có tình yêu chân chính sao?]

[Tôi cảm thấy Lâm Tuyết Tâm quá thực dụng. Đàn ông không có tiền thì không xứng với cô sao? Thời đại nào rồi còn đòi môn đăng hộ đối?]

[Chuẩn rồi nè. Rõ ràng là tham phú phụ bần mà. Con gái thời nay đều bị những người như vậy dạy hư...]

...

"Xem ra tất cả mọi người đều không đồng tình với đáp án này. Vậy chúng ta cùng phân tích một chút. Nhìn kỹ đề bài nào."

"Thứ nhất, vì một người mới quen biết có nửa tháng mà không tiếc cãi lời ba mẹ rồi bỏ nhà ra đi, bạn cảm thấy là đúng hay sai?"

"Thứ hai, ba mẹ của bạn gái không đồng ý, bạn không hề nghĩ đến việc thuyết phục bọn họ, bắt con gái nhà người ta không danh không phận đi theo mình. Bạn cảm thấy mình có phải con người có tinh thần trách nhiệm không?"

"Thứ ba, điều kiện của bạn kém như vậy, bạn không nỗ lực chứng minh mình có khả năng mang lại hạnh phúc cho cô ấy, lại để cô ấy phải đi theo chịu khổ cùng mình, không có hành động thực tế, chỉ toàn hứa hươu hứa vượn. Bạn cảm thấy mình có đáng tin cậy không?"

"Tình yêu chân chính là tôn trọng lẫn nhau, là bình đẳng, không những có trách nhiệm với người mình yêu, mà còn phải chịu trách nhiệm vì những lựa chọn mà mình đã đưa ra. Bạn không thể lúc nào cũng đòi hỏi một phía chấp nhận hi sinh. Nếu một quan hệ chẳng những làm chất lượng cuộc sống của bạn xuống dốc, mà còn không ngừng làm hao tổn tinh thần của bạn, thì tôi cảm thấy bạn cần suy nghĩ kỹ lại, xem có nên tiếp tục nữa hay không."

Bài diễn văn kết thúc, khu bình luận trống trải trong chốc lát, Lâm Tuyết Dao vẻ mặt nửa hiểu nửa không.

[Nghĩ kỹ lại cũng đúng á. Vì một thằng đàn ông mới quen có nửa tháng mà bỏ mặc ba mẹ, đẻ con kiểu này chẳng thà đẻ miếng xá xíu.]

[Hóa ra đứa mù quáng vì tình chính là tôi.]

[Cả thế giới đều say, chỉ mình chị Tuyết Tâm tỉnh. Tui phải chiếu đi chiếu lại tập này cho đám bạn mù quáng vì tình xem.]

Buổi đào tạo hôm nay đến đây là kết thúc, tôi giao bài tập về nhà cho ba con vàng ngơ ngác kia.

Tiết học hôm nay chủ yếu dành cho Tuyết Dao nên bài tập mỗi người mỗi khác.

"Anh cả, nhiệm vụ của anh tuần này là học thuộc Binh Pháp Tôn Tử, Ba Mươi Sáu Kế, Không Biết Cầm Quân Thì Chết. Cuối tuần em sẽ kiểm tra."

"Lâm Kiêu, trong tuần này phải học thuộc 500 từ đơn, đọc 50 chương văn hiến, sau đó viết một bài khái quát về văn hiến nộp cho chị."

"Tuyết Dao, nhiệm vụ của em là xem hết Tiết Bình Quý Và Vương Bảo Xuyến, rồi đi hái một rổ rau dại."

Lâm Hoài và Lâm Tuyết Dao đều khẽ gật đầu, chỉ có Lâm Kiêu nằm liệt trên sô pha, tạo dáng "không còn gì lưu luyến cõi đời này nữa".

Tôi giao bài tập xong, vừa định bỏ đi thì bị Tuyết Dao gọi lại: "Chị, lần trước chị hứa dạy em mắng người. Chừng nào bắt đầu ạ?"

"Để ngày mai đi. Tối nay chị soạn giáo án!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.