Đợi thái giám lui ra rồi rời đi, Tiểu Châu tử ở bên ngoài mới mang theo mấy tiểu thái giám bưng chút ít điểm tâm và nước trái cây tới đây, xếp đặt thỏa đáng xong, nhìn một lần bên trong nhà thấy không có người khác, mới cười thấp giọng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, bốn người kia nói như thế nào thì tất cả cũng thành mỹ nhân bị đóng cửa, đặt ở một bên cũng thật đáng tiếc. Nếu là sợ các nàng có gì không thỏa đáng...... Chúng ta có thể gọi người mang tới, để cho người của chúng ta tắm rửa kiểm tra các nàng thỏa đáng, không cho các nàng mang tất cả đồ vật xiêm y vào, không phải là được rồi sao?”
Mày kiếm nhăn lại, sắc mặt tiểu hoàng đế không tốt trừng mắt liếc hắn một cái, cười lạnh nói: “Nếu các nàng từ nhỏ đã ăn cái gì đó, cả người đều mang theo độc kiến huyết phong hầu* (gặp máu là chết) thì sao? Ngươi bảo Trẫm hạ miệng như thế nào?!”
Khuôn mặt Tiểu Châu tử nhăn nhó, khẽ thở dài một tiếng: “Ai, bốn Đại mỹ nhân trắng như tuyết, tuy nói là thám tử, nhưng cần gì nhét vào Cung mà chẳng quan tâm như vậy, cũng uổng công nuôi bốn oán phụ......”
Nghe giọng điệu quái thanh quái khí của hắn, tiểu hoàng đế giận đến mức đá hắn một cước, cười mắng: “Chẳng lẽ ban đầu có người không thu thập sạch sẽ cho ngươi? (ý là tịnh thân làm thái giám ko kỹ) Suốt ngày lấp trong đầu đầy ý nghĩ gì hả? Nếu thích, Trẫm sẽ đem bốn...... mấy người đó thưởng cho ngươi hai ba người cũng không sao.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-duong-thanh-hon-quan/179378/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.