Đợi Vương thái y sau khi rời khỏi đây, Liễu Mạn Nguyệt lại suy nghĩ, quay về phía Triệu thống lĩnh nói: “Triệu đại nhân, nói vậy con đường bí mật trong cung kia trong chốc lát sẽ không bị người nhìn ra, chờ sau khi đám cháy bị dập tắt, không chừng cũng có thể bị người tìm ra. Biệt viện của Vương thái y chỗ này ở đây hai ngày coi như an toàn, nhưng qua mấy ngày liền khó mà nói.
“Trên người Hoàng Thượng có thương tích, mặc dù không thể đi xa mệt nhọc, nhưng chắc chắn cũng không thể ở lại chỗ này, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp, thừa dịp hai ngày này còn loạn, trước thời gian nghĩ ra con đường lui.”
Hoàng Thượng một ngày không tỉnh, chuyện này sẽ thêm một ngày loạn. Tuy nói rút lui lúc này không chừng sẽ bị đám người trong Các âm thầm động tay động chân, sợ rằng có người còn thừa dịp thời cơ này lập vua mới thay đổi triều đại khác. Thế nhưng đến cuối cùng giữ được tính mạng mới có thể lại trở mình, dù sao sống vẫn tốt hơn rơi vào tay những kẻ điên này.
Triệu thống lĩnh trong lòng cũng biết điều đó, từng trải hơn Liễu Mạn Nguyệt nghĩ đến sâu thêm hai phần, nếu những người đó dám động, sợ là cũng sẽ đề phòng mấy đại thần này.Nếu như Vương thái y khôngcó chuyện con đường bí mật này, cũng sợ rằng quay đầu lại sẽ bị dính líu trong đó. Còn không bằng thừa dịp hai ngày loạn này, trước rời khỏi chỗ này mới tốt.
“...... Bên ngoài người nọ, tặng vật này tới đây.” Vương thái y đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-duong-thanh-hon-quan/1564680/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.