Chân mày Hoàng Thượng nhíu chặt hơn một chút: “Những người này tất nhiên không chút kiêng kỵ, cho dù thật đã xảy ra chuyện gì, người trong thiên hạ mắng cũng là trẫm – Hoàng Thượng này, cho dù là thay đổi triều đại, bọn họ có căn cơ, vẫn có thể làm thần tử cho người, hưởng thụ cẩm y ngọc thực của bọn họ.”
Dứt lời, Hoàng Thượng cầm lấy bút, trải trang giấy khác xuống dưới, vội vã không biết định viết thư đến đâu.
Giống như tiểu hoàng đế nói, thượng ra lệnh không được, cho dù biện pháp có tốt hơn nữa, chuyện có tốt đến giời cũng có thể bị người dưới làm hỏng, huống hồ là bây giờ?
Trên triều đình đấu qua đấu lại, vị đứng đầu kia tất nhiên cũng trở nên sứt đầu mẻ trán, từ đầu tháng sáu, đã sắp đến giữa tháng bảy rồi, một tháng này, hoàng đế vì nạn nước lũ này, cuối cùng không một phi tần nào được gọi. Mỗi ngày không phải là ở trong Hồng Tâm điện, chính là ở trong Thính Vũ các, cái đèn kia từng cái từng cái thắp đến nửa đêm, đau lòng chết Thái hậu, gấp gáp chết phi tần.
Nước cuồn cuộn, vốn là những phi tử có chút tay nghề sẽ làm đồ đưa cho Hoàng Thượng lấy may, hôm nay Hoàng Thượng vừa cần mẫn, các nàng lại càng không dám không bận bịu, không dám không làm.
Liễu Mạn Nguyệt phe phẩy chiếc quạt nhỏ bằng gỗ đàn hương, tựa vào cạnh Hoàng Thượng, nghe khúc nhã nhạc cao sơn lưu thủy (*) do hắn đàn ra, chiếc quạt nhỏ gập lại, hướng phía nam một chút, nũng nịu hỏi: “Hoàng Thượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-duong-thanh-hon-quan/1564665/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.