Chương trước
Chương sau
“ Ừ” Liễu Mạn Nguyệt gật đầu “lại khen ngược, không cần phải đi xa như vậy” nói không tức? Ai tốt tính như vậy, có người đánh thể diện ngươi còn không tức?
Nhưng nàng có thể thế nào? Có thể chạy tới Tâm Phương cung của Hoàng Hậu nói không được? Nếu đã muốn xem kịch, có chút chí khí thì phải nhịn trước một chút. Vả lại, lợi ích thực tế là mình ngầm chiếm, lúc này chẳng qua là tranh giành trên bê mặt thôi.
Bạch Hương bên kia suy nghĩ một chút, chợt nắm hai tay lại: “ Ngày hôm nay là mười lăm rồi, chả trách muốn chặn đường chúng ta”.
Ba người sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, chắc là… bởi vì Hoàng Thượng chưa từng cùng Hoàng Hậu cùng phòng, trong hậu cung cũng chẳng còn ai nghĩ chuyện mùng một ngày rằm này nữa.
“ Được rồi, nghỉ ngơi đi, ta còn phải ngủ trưa nữa”. Nhớ tới hôm nay là mười lăm, Liễu Mạn Nguyệt nhớ lại chuyện quan trọng. Chỉ không biết hôm nay Hoàng Thượng sẽ làm như thế nào? Đây chính là Hoàng Hậu, làm sao dễ gạt. Lát nữa xế chiều nên hỏi hắn một chút.
“ Tối nay gọi Chu tần qua hầu hạ?” Hoàng Thượng bình tĩnh ngẩng đầu lên, hỏi Thái hậu.
Trên mặt thái hậu mang nụ cười ấm áp: “biểu muội con vào cung cũng đã lâu, thân thể đã điều dưỡng tốt lên nhiều, sao có thể vắng vẻ nàng ấy như vậy? Con không thích bộ dạng kém, không gọi An tần hầu hạ cũng thôi, nhưng bộ dạng tính tình Hoa Thanh cũng tính là thượng hạng, sao có thể lại lạnh nhạt người ta?” Vừa nói, vừa vỗ vỗ cánh tay hắn, “Nàngấy tuy nhỏ một chút, nhưng trổ mã cũng được, con không thể để nàng ấy ngày sau không có gì để dựa vào a? Mặc dù con thích Ngọc tần kia, cũng không thể chỉ gọi mỗi nàng ta hầu hạ, trong hậu cung này, phải chia đều mưa móc…”
Hoàng Thượng gật đầu: “Thái hậu đã nói chắc không tệ, năm đó phụ hoàng cũng là mưa móc chia đều không thiên vị”.
Thái hậu mặt chợt biến sắc, nhất thời sững sờ, thật lâu không nói gì, chỉ thấy Hoàng Thượng đứng dậy, vung tay nói: “Ngày hôm nay trẫm vốn gọi Liễu mĩ nhân, nếu đã thế, vậy gọi Chu tần qua đi”.
Hắn vốn chẳng muốn đụng cái biểu muội này, cho ăn ngon, chỉ cần đừng lắc lư trước mắt mình là được. Nếu mẫu hậu thay Chu tần suy nghĩ như vậy, muốn nàng ta tới hầu hạ… mình sao có thể khiến các nàng thất vọng đây?!
Đến điện Hoành Tâm, Liễu Mạn Nguyệt đã sớm thay quần áo chờ, thấy Hoàng Thượng đã tới, cười đứng dậy nghênh đón.
“Chờ đã lâu chưa?” Hoàng Thượng ăn trưa xong mới đi điện Di Hòa, sau không quay lại Thính Vũ các, cũng không biết Hoàng Hậu vừa quyết thiêu thân, thấy nàng chờ mình ở chỗ này, nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng không khỏi thương tiếc một trận, giơ tay nắm lấy tay mền mại của nàng, thấp giọng hỏi.
“Thiếp vừa mới tới” cười theo Hoàng Thượng đến sau bàn ngồi xuống, Liễu Mạn Nguyệt muốn đứng dậy đi mài mực, lại bị hắn kéo lại.
“Vừa rồi…Trẫm…” lời này chẳng biết làm sao mở lời, trong lòng Hoàng Thượng vừa khổ lại chát. Vốn là âm thầm đến chỗ nàng, gọi người khác chỉ là giễu võ giương oai trong hậu cung, đã cảm thấy ủy khuất nàng. Nhưng lần này rõ ràng có thể quang minh chính đại gọi nàng qua, vừa bắt đầu đã bị chặn lại.
Người bên cạnh đi chỗ kia cũng không phải chuyện gì tốt, nhưng hậu cung này đều là ganh đua so sánh nâng cao đạp thấp, còn không biết sáng sớm mai người khác đồn thành cái gì!
Trong lòng Liễu Mạn Nguyệt vừa động, thầm buồn bực, chẳng lẽ hắn vì chuyện Hoàng Hậu đem mình cản lại mới như thế. Kia … vốn muốn cãi lại, nhưng thấy trong lòng hắn khó chịu như vậy, … ha ha, dường như mình buôn bán còn có lời đây.
“ Thiếp biết, hôm nay đã mười lăm rồi, tự nhiên là ngày Hoàng Hậu nương nương hầu hạ, nương nương cũng giải thích. Hôm nay trời nóng, thiếp lại ở hơi xa, nghỉ ngơi một ngày mai đi qua cũng thế…”
Hoàng Thượng nghe, trong đầu một mảnh hỗn loạn, vội ngẩng đầu hỏi: “Cái gì? Hoàng Hậu?”
Liễu Mạn Nguyệt cũng sửng sốt: “Hoàng Thượng ý muốn nói cái gì?”
Hai người đều dừng một chút, cảm thấy như đang nói hai chuyện khác nhau. Hoàng Thượng nghĩ lại, mới nói: “ Vừa rồi thái hậu gọi trẫm đi qua, nói hôm nay để Chu tần qua hầu hạ trẫm, Hoàng Hậu nơi đó làm gì?”
Liễu Mạn Nguyệt nhíu mày, nhưng lại giương khóe miệng lên, cười xấu xa nói: “Trưa nay, đại cung nữ Trân nhi bên người Hoàng Hậu đi qua phân phó, nói hôm nay trời nóng, sợ đường không dễ đi, bảo thiếp ngày mai lại qua hầu Hoàng Thượng”.
Hai bên cùng đào góc tường một ngày… này thật náo nhiệt nha.
Hoàng Thượng im lặng một chút, cao giọng gọi người đi vào.
Tiểu Châu Tử nghe lệnh vào, xuôi tay đứng cạnh cửa.
“Hôm nay người bên Hoàng Hậu đến?”
Tiểu Châu Tử vừa nghe, liền biết là Liễu Mạn Nguyệt nói chuyện kia. Vội nói: “ Hôm nay vừa vặn Hoàng Thượng về Thính Vũ các nghỉ ngơi một chút, Trân nhi bên Hoàng Hậu liền tới, chỉ nói hôm nay mười lăm, giành lấy Hoàng Hậu hôm nay qua hầu hạ Hoàng Thượng. Nô tài cùng các nàng nói hôm nay Hoàng Thượng đã lật thẻ bài Liễu mỹ nhân, các nàng nói thẳng sẽ qua chỗ Liễu mỹ nhân nói, miễn cho bọn nô tài cực khổ đi lần nữa. Chuyện này nói xong, Hoàng Thượng đã đi chỗ Thái hậu nương nương, chúng nô tài chưa kịp báo cho Hoàng Thượng.”
Hôm nay Tiểu Châu Tử ở lại Thính Vũ các, không cùng Hoàng Thượng tới điện Di Hòa, lúc này chạy tới, chính là muốn bẩm báo chuyện này. Liễu Mạn Nguyệt nói tới nói lui, bọn họ không thể không báo thêm lần nữa, nếu không Hoàng Thượng mà cảm thấy bọn họ cố ý để LIễu mỹ nhân bị ủy khuất, vậy cũng… khó sống.
“ Đi xuống đi”. Phất tay cho Tiểu Châu Tử lui xuống, Hoàng Thượng lúc này lại có chút tức giận: “a, trẫm cũng không biết, hôm nay trẫm biến thành bánh trái thơm ngon”.
“ Ngài chẳng phải là cái bánh lớn nhất thiên hạ? Người người hận không thể cắn một miếng đây.” Vốn chỉ có Hoàng Hậu cản nàng thị tẩm, nàng đã thấy không thoải mái, lúc này nghe nói bên Thái hậu cũng chen một chân, lại càng cảm thấy có ý tứ rồi, buồn bực trước kia đều tản bớt.
Giơ tay vỗ nhẹ mông nàng một cái, lại nghe một tiếng vang dội, cái đó co dãn kinh người, không nhịn được lại vỗ thêm một cái.
“Lát nữa buổi tối theo trẫm trở về, chờ an trí hai nàng kia rồi nói”.
“Hoàng Thượng an trí như thế nào?” Liễu Mạn Nguyệt sửng sốt, không giải thích được hỏi.
“A, nếu đã đưa tới cửa, vậy tiêu thụ chứ sao.” Hoàng Thượng nhướn mày, trên mặt là nụ cười nham hiểm xấu xa, Liễu Mạn Nguyệt nhìn thấy trong đầu không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ hắn định một đêm hai người? Đây chính là Hoàng Hậu và Chu tần nha! Nếu địa vị thấp một chút, một tối hai người cũng được, nhưng hai người các nàng không đơn giản vậy a.
Khí trời tháng tư, đã nóng không chịu được. Liễu Mạn Nguyệt vẫn mặc đồ thái giám, theo Hoàng Thượng trở về Thính Vũ các.
Trên đường cũng không “ vô tình gặp gỡ” mấy vị phi tần, xem ra chuyện Tống phi còn chưa qua, mọi người vẫn còn khẩn trương.
Trở về Thính Vũ các, Liễu Mạn Nguyệt ngồi cạnh Hoàng Thượng, hai người dùng bữa giờ cũng không bày bàn lớn, nhưng cũng có mười mấy món, bên người có tiểu thái giám giúp chia thức ăn, không lâu sau đã ăn xong.
“Nương nương cùng Chu tần khi nào tới đây?” nghiêng người dựa vào bên gối, Liễu Mạn Nguyệt nghiêng bên cạnh Hoàng Thượng, cầm một trái đào ăn ngon lành.
“Một lát nữa sẽ đến”.
Vừa dứt lời, đã nghe Tiểu An Tử bên ngoài thấp giọng nói: “ Hoàng Thượng,, Hoàng Hậu nương nương đến”.
Hoàng Thượng nhướn mày, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt Liễu Mạn Nguyệt, lôi kéo tay nàng, lại đi ra ngoài.
Hai người lên lầu ba, Hoàng Thượng gọi Liễu Mạn Nguyệt vào căn phòng nhỏ lần trước rình coi, chỉ chỉ bên tường, rồi mình sang phóng lớn bên kia.
Nếu thật muốn làm chuyện xấu, sao sẽ gọi mình nhìn? Chẳng qua ở một bên nhìn lén, thật làm cho người ta mong đợi mà.
Đoàn người lên lầu, vừa tới trước lầu hai, mấy tiểu thái giám liền giơ tay cản mấy cung nữ bên người Hoàng Hậu lại: “mấy vị cô cô xin dừng bước, Hoàng Hậu bên này, mời”.
Trân nhi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu, Hoàng Hậu khẽ cau mày, đi theo Tiểu Châu Tử lên lầu ba.
Cửa mở ra, bên trong huân hương lượn lờ, sương mù bao phủ, Hoàng Thượng mặc đồ thông thường, đang tựa ngồi bên cửa sổ. Nghe tiếng mở cửa, mới quay đầu nhàn nhạt nhìn về phía Hoàng Hậu.
Đế Hậu gặp nhau mà lúc lâu không ai mở miệng. Gương mặt Hoàng Hậu căng cứng, hành lễ, liền cứng rắn đứng ở cửa, không nhích một bước.
“A, hôm nay Hoàng Hậu tới đây, có việc?” Hoàng Thượng có chút châm biếm, đứng dậy, bước mấy bước đến gần chỗ nàng.
Mín môi, Hoàng Hậu mở miệng nhạt nhẽo nói: “ Hôm nay là mười lăm… tất nhiên … tất nhiên… tới đây hầu hạ Hoàng Thượng đi ngủ”.
“Thị tẩm?” Hoàng Thượng lúc này đi tới trước mặt nàng, từ trên cao híp mắt nhìn nàng “Hoàng Hậu đến ngày thị tẩm?” mấy ngày nay, vóc người hắn lại cao thêm một ít, các cô gái bình thường cũng không cao hơn nàng,giờ vừa đứng, khiến Hoàng Hậu sinh ra mấy phần hoảng hốt.
“Phải” cắn răng rặn ra một chữ, bộ dáng đoan trang rộng lượng xưa nay, lúc này vô cùng hoang mang, hận không thể tông cửa mà chạy.
“Chính là thị tẩm như vậy?” Hoàng Thượng nhíu mày, ý châm biếm càng sâu, khẽ cúi thắt lưng, ở trên đỉnh đầu nàng nói: “ngươi, bộ dáng cứng như khúc gỗ, nam nhân nào có hứng thú nổi? Muốn hầu hạ trẫm? Muốn mang thai long chủng? Ngươi như vậy, nam nhân nào cũng sẽ lười để ý!”
Lời này rất nặng, Hoàng Hậu chợt ngẩng đầu lên,hai mắt tóe lửa nhìn hắn. Mình xuống nước đến đây, hắn lại chế nhạo như thế? Chẳng qua là người phàm vô dụng, chẳng qua cho cái thai hôn quân thôi! Dám nói chuyện kiểu này với mình?
Ý niệm trong đầu chưa kịp xoay chuyển, đã thấy nam tử trẻ tuổi kia vươn thẳng người, cười lạnh: “Nếu Hoàng Hậu muốn trẫm đụng ngươi như vậy, lại không hiểu vui thú khuê phòng, vậy trẫm liền từ bi mà kiếm thêm việc cho bản thân.” Vừa nói dứt lời, chỉ thấy hắn giơ tay lên, Hoàng Hậu chỉ thấy phía sau nhói một cái, thân mình đổ xuống hôn mê bất tỉnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.