Chương trước
Chương sau
“Ngày kia sắp đến, tất nhiên sẽ phát điên.” Sắc mặt Hoàng thượng không đổi, giống như chuyện kia không hề liên quan đến lời nói, trong cung có phi tần sủng ái, trên triều đình có trọng thần, những người này sợ là lúc này sắp vui mừng đến điên rồi sao? Nhóm phi tần này sinh được một vài bé gái, chỉ sợ nghĩ rằng giang sơn thiên hạ này đã là vật trong túi bọn họ.
“Nhưng nàng.. nếu tới trêu chọc thiếp thì sao đây?” Liễu Mạn Nguyệt sẽ không rảnh đi để ý tới nàng kia, chỉ là thi thoảng gặp được, cũng sẽ tránh xa mũi nhọn kia, làm sao lại vội vàng tự làm mất mặt mình đây? Nhưng nên làm nũng lại cho ăn tát, nếu không, sao lại coi mặt mũi nam nhân là lớn?
Quả nhiên, một tay Hoàng thượng ôm ngang hông nàng, cúi đầu hôn lên môi đỏ mọng, cùng đầu lưỡi quấn quít thật lâu, rồi khẽ ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Nếu ả dám động đến nàng một đầu ngón tay, trẫm liền cho ả không thể nhìn thấy trăng sáng trên trời!”
Trong cung có phi tần cưng chiều lộng quyền, chúng phi tần mọi người đều không dám cao giọng, lén lút bàn tán có chút náo nhiệt. Ngày tiếp theo, chuyện Tôn thái nữ vô cứ bị phạt được truyền đến tai Thái Hậu. Tuy nói cái vị thái nữ kia chủ ý quỷ quái thật nhiều, nhưng rốt cuộc cũng không là phi tử cưng chiều, càng không có chỗ gì đáng được Thái Hậu coi trọng, chỉ nói một câu, ý bảo Ngọc Điệm Lương làm việc chớ nên quá mức, rồi cũng không hề nói cái gì nữa.
Vẫn là chỗ Tống phi là quan trọng nhất, nếu nàng ta có thể mang thai, quả thật là chuyện tốt trời ban. Thân phận Tống phi mặc dù không thể so với Hoàng hậu, nhưng nhà khí thế phụ tộc trong nhà là một sự lực lượng lớn. Nếu có con, lại là con trai trưởng, ngay cả Hoàng hậu nơi đó không được sủng ái, không sinh được con trai cũng không sao, thân phận Tống phi sau ở Đông Cung cũng thỏa đáng.
Ngoài cung Tống phi có người một chút thuốc bổ được ban tặng đi vào, chỗ Thái hậu Thái phi cũng có lúc ban thưởng, thái y hai ba ngày lại nghe kiểm tra sức khỏe, sọ xảy ra việc gì lại bị trút lên đầu, đó chính là không thể đắc tội.
“Đây là… cái gì?” Nghiêng đầu nhìn cái khay trái cây trên bàn đọc sách, màu trắng sữa, ở phía trên còn điểm nhỏ không biết là màu tím hay đen, nhìn giống như là… quả dâu?
“Nếm thử.” Hoàng thượng vươn tay ra lấy một trái, đưa đến bên miệng nàng.
Cho vào miệng vừa ngọt vừa mềm, trong miệng tràn đầy vị ngọt, cái quả này so với ngày xưa màu tím, đỏ vóc dáng lớn hơn một chút, nhưng nước cũng nhiều hơn một chút – mùi vị cũng thật hơn, ăn thật là ngon.
“Tại sao lại màu trắng?” Vươn tay ra lại lấy thêm một ngoài, trước khi thả vào thì nhìn coi, tiện tay ném vào trong miệng, tư vị này khiến nàng được ăn ánh mắt cũng híp thành một đường thẳng, hương vị cũ dần dần trở về.
“Có thể ra trái dâu quả màu trắng này chỉ có hai cây, từ trước đến giờ đều là vua dùng.” Vừa nói, Hoàng thượng cầm một quả thả vào trong miệng mình, “Mấy kẻ đứng đầu trong cung các nàng ăn cũng là bình thường, chỉ ở chỗ trẫm mới có màu trắng, đây là mới đưa vào trong cung, còn không có cho mang qua chỗ nàng đâu.”
Không ngờ như thế này lại trung gian có thể kiếm lời bỏ túi tiền riêng đây này?
Liễu Mạn Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một cái, trên mặt nụ cười không giảm chút nào cầm một quả, đưa đến bên miệng Hoàng thượng: “Vậy thiếp cũng không dám ăn, Hoàng thượng mau ăn nhiều một chút.”
“Đừng nói nhảm, trẫm không ăn, cũng không nói nàng không thể ăn.” Vừa nói, miệng ngậm một quả, tiến gần đến miệng nàng, muốn cho vào trong miệng nàng.
Hài người đang ở trong ngự thư phòng trêu đùa, bên ngoài nghe thấy tiếng Tiểu An Tử ho khan một tiếng, rồi thấp giọng nói: “Hoàng thượng, trong viện Tháu hậu vừa gọi Thái y, lúc này, bốn vị thái y Vương, Lưu, Triệu, Lý đã tiến vào trong viện.”
“Ừ? Sao thế?” Hoàng thượng sửng sốt một chút, một lúc gọi đến bốn vị, chẳng lẽ Thái hậu Thái phi thân thể không khỏe?
“Nghe nói là Tống phi, không biết ngày hôm nay ăn cái gì, dường như không được khỏe.”
Liễu Mạn Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Hoàng thượng. Hoàng thượng cũng cúi đầu nhìn nàng, trong lòng hai người đều có một suy nghĩ – không mang thai, làm sao lại “không khỏe” rồi? Có thể có chuyện gì khiến không khỏe đâu?”
“Đến tột cùng là chuyện gì?!”
Nghe trong giọng Hoàng thượng mang theo vài phần tàn khốc, Tiểu An Tử vội vàng đáp lời: “Nghe nói là buổi trưa dùng cơm xong liền nghỉ ngơi, không lâu sau liền kêu đau bụng, lúc này… nghe nói còn có máu chảy xuống, rốt cuộc như thế nào thì còn đợi thái y qua xem mới biết được.”
Hoàng thượng cau mày, có máu? Không mang thai thân thể làm sao lại chảy máu được?!
“Sai người đi qua nhìn xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”
Nếu thật là nàng rớt thai, đứa bé kia trong bụng nàng nhất định không phải là của mình! Người đang ở trong thâm cung còn có thể mang thai?! Mặc kệ là bản thân Tống phi, hay là Tống gia, chính là như thế nào cũng phải đụng tới nhà bọn họ, cũng tuyệt đối không thể giữ lại!
Nhận thấy cánh tay Hoàng thượng đang dần nắm chặt, trong lòng Liễu Mạn Nguyệt cũng cả kinh, cúi đầu suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, cho phép nàng được sủng hạnh rồi sao?”
“Hả?” Vừa rồi chỉ nghĩ có phải là Tống phi không an phận hay không, cũng không nghĩ tới là đến ngày, lúc này nghe nàng nói, lửa giận vốn tăng lên cũng đã giảm hai phần, “Sủng hạnh?”
“Đúng vậy nha.” Làm như không thấy ai đang giận, Liễu Mạn Nguyệt lúc này mới cười nói: ” Nhớ lại lần trước Tống phi hầu hạ hoàng thượng cũng không có mấy ngày, nếu Thái hậu cho rằng nàng ta có thai, vậy thì đếm ngày cũng sẽ không quá gần, cộng thêm mấy ngày nay nghỉ ngơi, chính là không có cũng không có cái gì quái dị đâu.”
Cô gái này, người người đều không suy nghĩ rộng bằng, có lẽ là Tống phi kia đau bụng kinh cũng nên.
Chân mày Hoàng thượng nhướn lên, trên mặt hiện lên một nụ cười xấu xa, cao giọng kêu tiểu thái giám giữ cửa đi vào, thấp giọng dặn dò mấy câu, cho đến khi nghe xong hắn đầu ứa ra mồ hôi lạnh, Liễu Mạn Nguyệt mở to hai mắt nhìn, nhìn Hoàng thượng thật lâu.
“Không có!?” Thái hậu hai tay run lên, chăm chú nhìn vào trên người mấy vị thái y đang quỳ trên mặt đất.
Bốn lão già ria mép không dài không ngắn cúi nửa đầu, đồng loạt quỳ trên mặt đất, sau khi nghe được lời của Thái hậu, cùng nhau dập đầu nói: “Thần, vô năng….”
Giơ tay đặt lên ngực, Thái hậu vội vàng thở hổn hển vài ngụm, trong mắt mang theo vài tia hi vọng cùng vài tia tuyệt vọng: “Thật… thật không có?”
Bốn thái y gật đầu, không ai dám ngẩng đầu lên nói chuyện.
“Có bao nhiêu ngày…” Thái hậu thở dài mấy hơi, lúc này mới mặt lạnh hỏi.
“Chưa đầy một tháng, bởi vì ngàng quá ngắn, trước kia hạ thần còn không dám nói loạn, thần, có tội!” Vương thái y lần nữ cúi xuống, đầu sát mặt đất, một chút cũng không dám ngẩng lên.
Ba người khác cũng vội vàng nói theo, đầu cúi rạp trên mặt đất, cao giọng hô: “Thần có tội!”
“Thôi, đứng lên đi, chuyện này cũng không trách các khanh.” Thái hậu chậm rãi lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh. “Nhưng tra một lát chuyện vừa rồi là sao?” Từ lúc hoài nghi Tống phi có thai, Thái hậu cũng mặc kệ nàng là sâu hay mỏng, cho đến khi nàng a là phụ có thai, còn kém mang nàng lên chỗ bài vị tổ tông để bày biện đây.
Lúc này đột nhiên chảy máu, mà đau bụng chết đi sống lại, nàng có thể nào không giận?! Canh phòng nghiêm ngặt như thế, cũng không có trỗng, này thì biết để mặt nàng vào đâu?!
“Bẩm Thái hậu, trong lúc Tống phi nương nương ăn trưa… trong súp có một chút…bị hạ liều thuốc mạnh…”Triệu thái y cúi đầu run giọng nói.
Lưu thái y cũng vội nói: “Cựu thần vào chỗ ở của Tống phi nương nương, ngửi mùi hun hương kia cũng có chút không đúng, vừa mới cùng ba vị thái y phân tích, quả nhiên tìm ra kỵ vật là xạ hương.”
“Bẩm Thái hậu nương nương, cựu thần điều tra Tống phi nương nương ngày hôm qua đã dùng qua trà, chính là cống phẩm Đại Lương, nhất định không thể để người có thai dính Vừa mới hít thở được, mấy lời này liên tiếp đả kích đánh thẳng khiến Thái hậu choáng váng ngây ngất, Hồng Tiêu bên cạnh vộ vạ cầm cái bình nhỏ để dưới lỗ mũi Thái hậu, để cho nàng hít mấy hơi.
“Thái hậu nương nương, lúc này Tống phi nương nương… Chỉ sợ là bị thương đến gốc rễ, sau này chỉ khó mà…” Vương thái y cuối cùng mới dám mở miệng nói chuyện, nhưng lời này vừa ra khỏi miệng, khiến cho trước mắt Thái hậu tối sầm, suýt nữa ngất lần nữa.
“Thái hậu, Thái hậu!” Hồng Tiêu sợ hết hồn, vội vàng lấy tay nới quần áo của Thái hậu, mấy vị thái y da đầu tê dại, đang muốn đứng dậy bắt mạch cho Thái hậu, lại thấy nàng từ từ tỉnh dậy.
“Người.”
“Có nô tài.” Đại thái giám bên cạnh Thái hậu vội vàng quỳ gối xuống, nghe phân phó.
“Điều tra cho ai gia! Một người cũng không bỏ qua cho!!” Trong mắt Thái hậu tóe lên lửa giận, ai dám động đến trên đầu cháu mình, mà kia là nhà Tống phi hay là… Lúc này ngay cả lão tử Thiên Vương đến cũng không được việc!
Nghe Tiểu Châu Tử báo cáo, Hoàng thượng không tỏ vẻ gì hừ một tiếng, liền phất tay bảo hắn lui ra, chắp tay sau lưng đứng ở bên cửa sổ của thư phòng.
Liễu Mạn Nguyệt nhẹ dàng đứng dậy, nhìn bóng lưng Hoàng thượng xuất thần, mở miệng nói: “Hoàng thượng, thiếp cần phải trở về một chút, mang ít đồ đi nhìn Tống phi nương nương một cái.”
Hoàng thượng vẫn chắp tay sau lưng, chỉ “Ừ” một tiếng, rồi ra khỏi suy nghĩ, lúc này mới xoay người lại: “Đừng ăn thức ăn, cũng đừng để nàng kia ở nơi đó ngây ngốc, chờ ngày mai yên tĩnh một chút hãy qua, nàng còn bệnh, chỉ sợ cũng không thể gặp, nhận được tin tức đến sớm một chút rồi trở về, một lát trẫm sẽ qua bên nàng.”
“Vâng” cúi đầu lên tiếng, thấy khuôn mặt vẫn bình tĩnh không biết suy nghĩ cái gì, mình thì từ từ lui ra ngoài, thầm nghĩ cần trở về trong Thu Thủy Các.
Tuy nói bên trong những đồ ăn kia thật sự là bị động tay động chân, nhưng cũng chỉ có một phần, lại được Hoàng thượng thêm dầu thêm mỡ chỉnh sửa. Rõ ràng là bởi vì quá lạnh, cái gọi là nguyệt sự trước kia, nhưng Hoàng thượng âm thầm sai người lái thành rớt máu sinh non. Tiểu hoàng đế này, quả là hỗn tiểu tử hay gây ra tai họa lúc trước
Chỉ là, lúc này hắn cũng là thuận tiện, cũng là đưa cái chuôi đao vào trong tay Thái hậu, cửa các phi tần trong cung đều bị gõ động rồi.
Liễu Mạn Nguyệt từ trong đường hầm trở về, người vừa ra khỏi, liền sai Bạch Oánh đi chuẩn bị đồ, chuẩn bị đi qua chỗ Tống phi thăm bệnh.
Ngày hôm nay mới xảy ra một loạt chuyện như vậy, Thái hậu phái người đi An Huy phường kiểm tra nguyên do thực hư, hiển nhiên cũng không thể lỗ mãng. Chỉ ở trong viện gọi mấy cung nữ thái giám, nói bọn họ cũng không có chuyện gì đừng có tiến đến ngọn gió, cũng đừng bị nắm lấy nhược điểm.
Bên kia, Hoàng thượng đang ở trong điện Hoành Tâm bận rộn một hồi, liền đứng dậy đi về phía Thính Vũ Các. Dọc đường đi mang theo suy nghĩ chuyện hôm nay, chợt thấy cách đó không xa có một người đẹp mang theo cung nữ đi tới.
“Thái nữ Tôn thị, bái kiến Hoàng thượng.” Tôn thái nữ thân thể nhẹ nhàng nghiêng người hành lễ, hai đầu lông mày mang theo ba phần khuôn mặt u sầu, thân thể khẽ phát run, thật giống như cây liễu ở trong gió thu, như có điều khó nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.