“Ừ, chính là chỗ đó, còn có mấy gian cung điện phụ cận ở giữa Thu Thủy Các. Đến buổi tối, thường xuyên có thể nhìn thấy đây này!” Tiểu tử kia tiện tay đốt một chỗ, nói lời bịa đặt mà không chớp mắt.
Người khác cũng phụ họa gật đầu, còn an ủi Bạch Huyên: “Ở lâu rồi sẽ quen thôi. Về sau buổi tối khi làm việc, nếu có nghe động tĩnh gì quái lạ, ví như tiếng trẻ con khóc, hay là cửa phòng tự động mở ra, v.v… thì chớ có mà nhìn loạn! Người hầu như chúng ta tốt nhất không nên tò mò, lúc trước đã có người bởi vì nghe mấy cái động tĩnh này đi ra ngoài xem xét, kết quả lại mất hồn phách biến thành kẻ đần đấy!”
Bạch Huyên nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, trên người nhịn không được run rẩy, hướng phía góc tường bên cạnh nhìn quanh, run run nhỏ giọng hỏi: “Cái kia... Bạch... Vào ban ngày...”
“Ban ngày thì không có việc gì, chỉ khi trời tối rồi, không nên đi loạn, ngoại trừ khi chủ tử gọi đến, nghe bất cứ động tĩnh gì cũng chớ đi loạn là được.” Nói xong, tiểu thái giám lại an ủi nàng nói, “Ngươi nhìn chúng ta xem, ở đây ngốc lâu như vậy cũng không có chuyện gì đúng không? Vào ban ngày nên làm cái gì thì cứ làm, chỉ là khi tối đến, nếu không có người đi cùng, thì ngàn vạn lần không nên ra khỏi phòng…”
Cái nha đầu này nếu muốn dặn dò quy củ đàng hoàng ngược lại sợ vô dụng đi, chỉ cần dùng một vài mánh khóe, căn bản không cần người hao tâm tổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-duong-thanh-hon-quan/1564627/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.