Đang ngủ ngọt ngào ở trên giường, chợt thấy có người lay lay, quay mặt vào trong ngủ cho yên, người nọ vẫn bám dính, còn nhét cánh tay xuống dưới đầu mình.
Cau mày, mở mắt, đối diện là Hoàng thượng, lúc sau, Liễu Mạn Nguyệt mới nói: “Hoàng thượng, không phải hôm nay người đến tẩm cung của Ngọc lương nhân sao?”
“Hả…?” Vốn Hoàng thượng đang áy náy vì làm nàng tỉnh giấc, nhưng bị nữ nhân này nói một câu chẳng ra sao, nỗi áy náy của Hoàng thượng bỗng chốc bay vụt lên chín tầng mây.
Trong đầu đinh một tiếng, Liễu Mạn Nguyệt giờ mới hoàn hồn. Những lời này chẳng qua là nghĩ trong đầu thôi, chưa nói thật với hắn bao giờ, không ngờ lúc mơ màng lại nói ra.
“Mạn Nguyệt…đang ghen?” Nụ cười trên mặt bỗng tươi tắn hơn, thấy nàng ngủ, vốn chỉ định ôm nàng ngủ cùng thôi, ngày hôm trước cũng đã hành hạ nàng đủ rồi. Nhưng nghe câu hỏi kia, trong lòng bỗng dưng ấm áp không nói thành lời, khiến mình muốn cười đến không ngậm miệng lại được.
Nàng ghen rồi, cuối cùng nàng cũng ghen rồi! Trong lòng nàng quả nhiên chỉ có trẫm!
Mặc dù đêm đêm ngủ cùng nhau, sinh hoạt vợ chồng cũng hòa hợp, thoải mái, nhưng trước giờ nàng đều một bộ lạnh nhạt, khiến cho hắn hoang mang không thôi, luôn lo rằng chỉ có mình mình yêu nàng, còn nàng lại không thèm để ý. Nhưng hiện giờ, chỉ một câu nói của nàng cũng khiến cho tâm hồn hắn lâng lâng như bay trên không vậy.
Liễu Mạn Nguyệt sửng sốt, ghen? Ghen cái gì? Nàng chỉ khó hiểu sao hắn không đi chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-duong-thanh-hon-quan/1564625/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.