Chương trước
Chương sau
Vùi đầu trong ngực nàng, vân vê nhẹ hai cặp tuyết lê một lúc, một hồi, mới ngẩng đầu lên, đôi con ngươi đen nhánh nhìn thẳng nàng thật lâu, khẽ thở dài một hơi, sau đó ngồi dậy.
Liễu Mạn Nguyệt cực kỳ thức thời, tuy nói người áp chính là hắn, đau chính là mình, nhưng dù sao hắn vẫn là Hoàng Thượng không phải sao?
Từ phía trên bếp lò lấy nước ấm xuống, cầm lấy khăn vải thấm ướt nước sau đó tinh tế lau người cho Hoàng Thượng. Việc này nàng cũng thường xuyên làm nên cũng khá quen thuộc. Sau khi lau xong thân thể hoàng thượng, lúc này chính mình mới tới bên cạnh chậu nước, dùng tay điểm vào chỗ huyệt đạo trên người, đem “thứ tốt” bên trong cái thứ mà tất cả nữ tử trong hậu cung tranh nhau đến chết đi sống lại đưa ra ngoài, sau đó mới tự chỉnh trang chính mình, tiếp tục mặc quần áo.
Hoàng Thượng chống cằm, đứng xa nhìn động tác của nàng, thấy nàng như thế, con mắt hơi co lại, quay đầu đi, nhắm hai mắt, giống như đang nhẫn nại chuyện gì.
“Hoàng Thượng.” Tiểu Lưu Tử bưng lấy cái hộp tiến vào tầng hai của Thính Vũ Các.
“Sao?”
“Đây là thư tín ngày hôm nay mới truyền tới, từ phía bắc đưa tới.” Dứt lời, Tiểu Lưu Tử đem cái hộp cùng một bức thư tín bằng mảnh vải nhỏ được làm từ gấm tơ lụa dâng lên trước mặt hoàng thượng.
Đưa tay cầm lấy thư tín, Hoàng Thượng trải ra soi dưới ánh sáng chiếu từ cửa sổ.
Tiểu Lưu Tử vốn là cúi đầu, lúc này có chút ngẩng lên thoáng đánh giá, suy nghĩ cảm thấy mình nên chuẩn bị tốt bút mực, chờ Hoàng Thượng chút nữa có thể sai sử? Chợt thấy Hoàng Thượng đầu lông mày nhướng cao, trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị.
Nhìn nụ cười đó, Tiểu Lưu Tử không tự chủ được sợ run cả người, xem chừng không biết ai sẽ là người gặp tai ương a… Xưa nay nếu như Hoàng Thượng nở nụ cười như vậy, chính là sẽ có người gặp xui xẻo a…Chỉ là lần này sau khi xem thư tín từ phía bắc truyền đến mà có biểu hiện như vậy thì đây là lần đầu tiên.
Sau khi hủy đi cái thư tín kia, sự vui vẻ trên mặt cũng không giảm chút nào, Hoàng Thượng giơ tay mở cái hộp bên cạnh, lại càng vui vẻ nhiều hơn, sau khi lấy vật trong hộp ra, lại cầm trên tay xem xét chơi đùa.
Tiểu Lưu Tử bỗng nhiên vừa thấy vật bên trong, vốn là sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu xuống, vạn lần không dám lại nhìn lên nửa phần.
Bên trong Thanh Viên, sau khi tỉnh giấc ngủ trưa, Liễu Mạn Nguyệt chỉ cảm thấy xương cốt trên người đều đau như vậy. Đưa tay đấm đấm lưng vài cái, lại ngáp một cái, cao giọng nói: “Múc nước đến.”
Bên ngoài Bạch Huyên nghe xong, vội vàng đứng dậy đi lấy nước tới.
Bạch Hương cũng tiến vào, hầu hạ Liễu Mạn Nguyệt thay quần áo.
“Chủ tử mặt của ngài…”
“Hử? Có gì không ổn sao? Đè thành dấu rồi hả?” Liễu Mạn Nguyệt nghi hoặc đưa tay xoa xoa đôi má mình, hướng vào gương quay qua quay lại nhìn. Trong phòng mỹ nhân chỉ có gương đồng thau, chỉ tại nơi ở của hoàng đế cùng Thái Hậu mới có gương to được vận chuyển từ trên biển tới, cái gương ấy cùng với tấm gương công nghệ hiện đại cũng không khác nhau lắm, chắc hẳn chỗ của hoàng hậu cũng sẽ có đãi ngộ như vậy.
“Không phải, chỉ là cảm thấy chủ tử sau khi ngủ một giấc làn da hình như trở nên tốt hơn nha?” Bạch Hương cau mày, trái phải nhìn chăm chú sau nửa ngày cũng chỉ có thể nói ra một câu như vậy.
Liễu Mạn Nguyệt nhướng mi liếc Bạch Hương một cái, bắt gặp thần sắc quả quyết trong mắt nha đầu này, mới khoan thai nói: “Có thể thấy được, ngủ quả thực cũng có thể làm cho người ta trở nên xinh đẹp a! Về sau ta nên ngủ nhiều một chút sẽ lại càng đẹp nha.” Chẳng lẽ là kết qua sau khi được hắn yêu thương? A…, nếu thật có tác dụng thật như vậy, nàng sẽ triệt để không hề bài xích cùng tiểu hoàng đế lăn lăn trên giường nha.
“Đúng vậy, là do chủ tử là người sống tốt nhất trong nội cung này đó, chắc chắn là việc vui nha, nhìn hai vị kia trong Nhạc Viên, Hỉ Viên chắc chắn sẽ không ngủ nhiều bằng chủ đâu nha!” Bạch Huyên bưng cái chậu đi vào, vẻ mặt vui vẻ, thần thái sáng láng.
Im lặng liếc mắt nhìn nàng ta, Liễu Mạn Nguyệt liền nàng ta chắc chắn lại nghe được tin tức gì đó mới rồi: “Nói đi, lại nghe thấy cái gì rồi?”
“Cũng không có gì, chỉ là người bên Thanh Tú Viên…” Cái gọi là “Thanh Tú Viên”, vốn là một loạt phòng ở bên trong Hạc Lâm Viên, trước kia là chỗ ở cho nhóm tần phi có phẩm cấp thấp, lúc này bởi vì lấy lý do là tuyển tú nên liền được sử dụng cho các tú nữ ở, “Mấy vị nghe nói, ngày hôm nay có mấy vị tú nữ bị đi vào trong vườn bị độc trùng cắn, nhóm thái y đặc biệt đi qua, bận bịu hơn nửa ngày! Giờ là đang vào đông đấy, cũng không biết tại sao lại có độc trùng xuất hiện?”
Bạch Huyên mặt mày hớn hở nói, thật giống như chính mắt nhìn thấy những thứ ấy vậy.
Bạch Tuyết vừa vào phòng, nghe nàng ta nói như vậy, không khỏi trừng mắt liếc nàng, lại nhìn Liễu Mạn Nguyệt, khẽ thở dài một tiếng: “Ai, lúc này sắp tới thời gian tuyển tú rồi, sợ là…chúng ta sẽ không thể ở lại chỗ này rồi.”
Sắc mặt Liễu Mạn Nguyệt đang vui vẻ như đang xem kịch, nghe vậy cũng ngưng thần suy nghĩ, trong cung vị trí phi tần cũng không tính là nhiều, từ Hoàng Hậu cho tới Quý Phi trở xuống cũng chỉ có bảy cấp bậc, mà mỹ nhân chỉ ở trên tài tử một bậc. Mỹ nhân vị tổng cộng bốn người, tài tử bảy người, Thải Nữ chính là phi tần thấp nhất lại rất nhiều không kể hết. Chính mình vị trí đã là thấp đến không thể thấp hơn nữa, lúc này trong hậu cung còn chưa nhiều người, còn có thể thản nhiên ở lại bên trong Thanh Viên, tuy nói đây không phải ở trong cung, hàng ngày không phải ở dưới mí mắt của chủ vị, nhưng cũng không thể thiếu việc đến gặp người đứng đầu những phòng nhỏ này
Mặt khác nhị bạch sau khi nghe xong, thần sắc đều sầu khổ, không khỏi lấy ánh mắt thương hại nhìn Liễu Mạn Nguyệt. Cho đến hiện nay, chủ tử nhà mình còn không có hầu hạ qua Hoàng Thượng, thì làm sao mà có thể thăng vị nha?
Liễu Mạn Nguyệt trừng mắt nhìn, nàng không thích sống ở dưới mí mắt của người khác, như vậy quá mức vất vả. Nếu có thể nàng cũng không muốn bò lên quá cao, như vậy càng mệt mỏi, phía sau không chừng sẽ có rất nhiều độc thủ hãm hại nữa. Không bằng, chút nữa mình cần cùng tiểu hoàng đế thương lượng lại. Mình là gián điệp hai mặt a. Cũng phải kiếm chút chỗ tốt mới được.
“Hoàng, Hoàng Thượng... Nô, nô tài mới không dám ah!” Tiểu Lưu Tử quỳ trên mặt đất, dập đầu phát ra tiếng, cả người bị dọa run run.
“Sợ cái gì, hơn nữa ngươi cũng không phải chưa từng làm qua sao?” Một chân Hoàng Thượng đạp bên giường, một chân không có quy củ giẫm lên thành giường, cánh tay chống lên đùi nâng cằm, trên mặt cười như không cười, thật giống như đang đào sẵn một cái hố thật to cho người khác nhảy vào.
“Hoàng Thượng, nô tài, nô tài thực chưa làm qua ah!!” Tiểu Lưu Tử muốn khóc không ra nước mắt, cho dù là đã vào đông, nhưng vẫn một thân đổ mồ hôi a, từng tiếng dập đầu dưới đất, khiến cho trên trán cũng một mảnh xanh tím.
“Được rồi được rồi, ta có bắt ngươi đi chết sao? Chỉ là vất vả một chút. Chẳng lẽ ngươi không muốn làm người hầu cho trẩm sao?”
Nghe tiếng Hoàng Thượng giảm thấp xuống vài phần, giống như là không vui. Tiểu Lưu Tử nằm rạp trên mặt đất, thân hình run rẩy: “Vạn, vạn tuế gia... Không, không phải nô tài không dám làm... Đúng, đúng là nô tài, nô tài...”
“Trẫm biết rõ ngươi sợ cái gì.” Nói xong, trên mặt Hoàng Thượng mang theo nụ cười quỷ dị, chợt đứng lên, đi vài bước bên cạnh hắn, khom người xuống, ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói hai câu gì đó. Sau khi Tiểu Lưu Tử nghe xong, lại càng run rẩy, cả người co quắp ngã xuống đất, lại không đứng dậy được, ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Đã là chủ ý của Hoàng Thượng, hắn cũng chỉ biết câm nín, quả thật chỉ còn kém ngất đi thôi?
Trên mặt Hoàng Thượng mang theo bộ dáng cười mà như không cười, cao giọng hướng ngoài cửa hô “Người tới”. Thị vệ canh cửa đầu óc còn mơ hồ không biết vì sao lại được kêu vào, khi đi vào dùng khóe mắt liếc nhìn Tiểu Lưu Tử đang nằm rạp trên mặt đất giống như không còn thở, vội vàng cúi đầu nghe phân phó...
Ở tầng một Thính Vũ các, Ngọc Điệm Lương đứng ở cầu thang đi lên bên cạnh, nửa cuối đầu, cảm thấy nóng vội đầy mờ ám. Chỗ Thanh Tú Viên ngày ngày đều vô cùng náo nhiệt, quan trọng là những tú nữ sắp vào cung rồi, mà cho tới lúc này ngay cả nửa cọng lông của Hoàng Thượng, nàng còn không có đụng được đây này!
Lại nói, Hoàng Thượng lại có chuyện gì? Đừng nói là... Hắn lại không thích nữ nhân?!
Trong lòng cũng không biết sao, lại có cái ý nghĩ như vậy. Trên người nhịn không được run rẩy, trước kia từng nghe nói qua, nghe nói có một vị Đại tướng quân vương gia, không thích nữ tử, lại đặc biệt thích nam nhân, chẳng lẽ tiểu hoàng đế cùng vị thúc thúc của hắn có cùng sở thích? Nếu thật sự là như thế, cũng khó trách hắn lại không chạm vào mấy người bọn họ đây…
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe bên trên có tiếng bước chân vội vàng vang lên, ngước mắt lên nhìn, liền gặp quản sự công công lớn nhất trong Thính Vũ Các, thân tín bên người Hoàng Thượng. Vội thu liễm thần sắc, cúi đầu, khách khí kêu một tiếng: “Tôn công công.”
Lúc trước, cho dù bình thường ở chỗ này gặp Tôn công công, hắn cũng là đến đi vội vàng, cũng không có hay để ý tới mình, lúc này lại nghe mình gọi, cũng ngừng bước chân.
“Ngọc mỹ nhân, đại hỉ ah.”
“Hả?” Sau khi nghe một xâu như vậy, Ngọc Điệm Lương từ trong mê mang tỉnh lại, lòng tràn đầy khó hiểu ngẩng đầu hướng hắn nhìn lại, chính là thấy Tôn công công híp mắt, cười đến thật là vui vẻ.
“Ngọc mỹ nhân, Hoàng Thượng bảo ngài về trước đi, tắm rửa chuẩn bị thỏa đáng, buổi tối giờ tuất còn đến hầu hạ Hoàng Thượng.”
Tắm rửa chuẩn bị… Buổi tối tới?
Ngọc Điệm Lương sửng sốt hồi lâu, chợt hai mắt sáng lên, đưa tay run run chỉ vào cái mũi của mình: “Hoàng, Hoàng Thượng gọi, gọi thiếp thân buổi tối... Buổi tối tới?”
Giống như là đã sớm đoán ra nàng sẽ có bộ dáng như vậy, Tôn công công trên mặt càng vui vẻ, híp mắt nhẹ gật đầu: “Đúng là như thế, hôm nay buổi tối Hoàng Thượng tuyên ngài tới thị tẩm.”
– Thị tẩm?!!
Vào cung hơn nửa năm rồi, hôm nay rốt cục đã có cơ hội thị tẩm!!
“Thị tẩm?” Nghe Bạch Huyên bên người vẻ mặt mừng rỡ, Liễu Mạn Nguyệt hơi nhếch mi, quay đầu nhìn nàng. Nàng cũng đoán được Hoàng Thượng khẳng định đã thông suốt, nhưng lại cũng không nghĩ tới hắn lại nhanh như vậy… Nhưng cũng phải, mấy ngày nay Thái Hậu suốt ngày bận bịu xoay quanh. Nếu có cơ hội thì sẽ đưa những tú nữ kia tới nói chuyện, chính là hai ngày này hắn gọi mình đi qua, Thái Hậu cũng không giống như trước đó gọi mình qua nói chuyện.
Chỉ là...
“Đêm mai?”
“Vâng!”
“Vậy tối nay là ai?”
Nghe Liễu Mạn Nguyệt hỏi như vậy, Bạch Huyên ngẩn người, thanh âm nhỏ xuống: “Buổi tối hôm nay là là Nhạc Viên a…”
“Vậy còn Đại Ngọc mỹ nhân đâu?” Liễu Mạn Nguyệt giống như là sớm biết sẽ như thế, trên mặt lại không có chút nào không vui.
Thấy nàng thần tình lạnh nhạt, Bạch Huyên mới vỗ vỗ ngực: “Vị kia là sau một ngày... Hoàng thượng cũng thiệt là, còn không nói chỉ chọn một người? Sao chọn người liên tiếp cho ba buổi tối?”
Liễu Mạn Nguyệt cũng nhẹ gật đầu: Chà, hắn cũng không sợ làm quá nhiều để còn trẻ mà sớm suy yếu sao? Mà thôi, dù sao ba người cùng một chỗ cuối cùng cũng sẽ phải xử lý. Muốn nàng nói ah, nàng còn ngóng trông Hoàng Thượng một đêm hóa sói ăn luôn ba người, một hơi giải quyết toàn bộ luôn, chỉ có điều nha… Tốt nhất là sau khu dùng xong thì cái của nợ kia nhất định phải rửa sạch sẽ a, nếu không mình sợ là trong đầu không thể tiếp thụ được mất.
“Nhanh chóng chuẩn bị quần áo đẹp a!” Trên mặt Bạch Tuyết vui vẻ, chủ tử nhà mình muốn hầu hạ hoàng thượng! Đây chính là việc vui nha, nếu như được Hoàng Thượng thích, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.