“Hoàng Thượng, đây là…?” Cái kia nhìn giống như hạt sen, màu sắc so với hạt sen bình thường xanh hơn, cũng nhỏ hơn một ít.
“Há miệng.” Hoàng Thượng giống như là không tâm tư giải thích cái gì, lại lập lại một lần.
Liễu Mạn Nguyệt không cách nào từ chối, chỉ phải mở miệng ra, chỉ thấy Hoàng Thượng đem viên màu xanh lá cây nhét vào trong miệng mình.
Một cỗ mùi thơm ngát nhàn nhạt xông vào trong miệng, không nói tới màu sắc và hình dáng, mà ngay cả mùi vị cũng cực kỳ giống hạt sen. Liễu Mạn Nguyệt ngậm lấy nó, khó hiểu nhướng mắt nhìn tiểu hoàng đế.
“Ăn nó đi.” Hoàng Thượng hơi nhếch cằm, híp mắt chằm chằm vào miệng của nàng.
“Ăn?” Liễu Mạn Nguyệt mơ hồ không rõ hỏi một tiếng, thấy tiểu hoàng đế nhẹ gật đầu, chỉ phải cau mày cắn một cái lập tức trong mắt ngấn lệ, cái thứ viên màu xanh trong miệng có mùi vị thiếu chút nữa làm nàng muốn chết, thật muốn phun nó ra a!!!
“Như thế nào?” Hoàng Thượng khó hiểu nhíu mày, cái này ngửi thật thơm a, chẳng lẽ rất khó ăn sao?
“...Đắng...” trong mắt Liễu Mạn Nguyệt ngăn không được nước mắt, cho dù trước kia nàng từng uống qua thuốc Đông y nhưng vẫn không đắng như cái này vậy!!! Thật sự mà nói, cái của nợ này thật sự là hạt sen sao?! Như thế nào lại đắng như vậy! Cho rằng nàng trước kia không ăn qua tâm hạt sen sao?!
“Ngoan, ăn nó đi, đừng nhổ ra.” Hoàng Thượng nhẫn nại nhưng vẫn thấy buồn cười, vội đưa tay đặt ở trên lưng nàng, vỗ nhè nhẹ.
Nàng hung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-duong-thanh-hon-quan/1564609/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.