Diêu Tín Hoa hơi sửng sốt: “Lục bà lại bị bệnh?”
Long Lão Đại gật đầu một cái.
“Ta sẽ đi. Tiểu Phong, ngươi cũng tới.”
Diệp Thiếu Phong mơ hồ cảm thấy kì quái, nhưng cái gì cũng không hỏi, lặng lẽ đi theo.
Bọn họ ra khỏi viện tử đổ nát, xuyên qua một ngõ hẻm, cuối cùng quẹo vàomột ngõ cụt rất nhỏ hẹp nhưng lại sạch sẽ làm người ta giật mình. Đíchđến của bọn là tòa nhà cuối cùng.
Đẩy ra đại môn đang khép hờ,vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng, đi vào trong viện, cảnh vậtbên trong mặc dù cũng đổ nát nhưng lại được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng,hiển nhiên là có người thường xuyên quét dọn.
“Ở trong phòng.” Long Lão Đại đi phía trước chỉ vào phòng bên trái nhà chính.
Ba người đi vào trng nhà, chỉ thấy một lão phu nhân khoảng năm, sáu mươituổi nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, mái tóc hoa râm nằm chỉnh tềtrước ngực, hai lỗ tai còn đeo một đôi hoa tai phỉ thủy cực kì khôngtương xứng với cảnh vật hoang tàn xung quanh --- chỉ không biết là đồthật hay làm giả.
Long Lão Đại tiến lên, chắp tay sau lưng, hơigập eo xuống, dùng giọng nói êm ái đến kì lạ kêu tỉnh lão phu nhân trêngiường: “Lục phu nhân, Hoa cô nương tới.”
Lục phu nhân!?
Trong lòng Diệp Thiếu Phong chấn động. Ngày hôm qua lúc tắm rửa, trong “chântướng” mà Diêu Tín Hoa đã bô bô nói cho hắn, nhân vật mấu chốt hại cảnhà hắn gia phá nhân vong (nhà tan người mất) chính là --- Lục phu nhân.
Chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-duong-thanh-dong-duong-phu/2284786/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.