“Ta như thế nào không biết ta trúng độc!!” Rít gào.
Chậc chậc, tuổi còn nhỏ, cơn tức thế nào lại lớn như vậy? Diêu Tín Hoa chelỗ tai, nhìn bộ dáng hắn tinh khí mười phần, đồng ý gật gật đầu: “Ngươiquả thật không giống trúng độc.”
Diệp Thiếu Phong bắt lấy bả vai Diêu Tín Hoa tiếp tục gào: “Ngươi nói rõ ràng từ đầu đến đuôi cho ta!!”
“…” Diêu Tín Hoa mở to hai mắt thâm tình nhìn chăm chú vào Diệp Thiếu Phong đang tức giận đến lông mày dựng thẳng lên, một hồi lâu không nói gì,bỗng nhiên, lạch cạch, rơi lê. Không đợi Diệp Thiếu Phong kịp phản ứng,đã biến thành lôi điện vũ (ghê!!!): “Oa! Ta thật sự là nuôi không ngươi! Uổng công quan tâm ngươi! Uổng công chiếu cố ngươi! Hiện tại ngươi bảnsự lớn rồi, cư nhiên dám nói như vậy với ta! Ta thật sự là rất thươngtâm! Ô ô…” Vù vù, đã muốn sớm mượn một cơ hội oha1t huy một chút quyềnlợi của phụ nữ một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Tám năm, tám nămDiệp Thiếu Phong lần đầu thấy Diêu Tín Hoa khóc không hình tượng nhưvậy. Còn kém nằm trên mặt đất lăn lộn thôi.
Hắn không có biện pháp. Hắn thường xuyên không có biện pháp đối với nàng, lần này cũng như thường lệ không có biện pháp.
“Đừng khóc!” Hắn kéo nàng vào trong lòng. Biết rõ ràng nàng là giả khóc, nhưng vẫn như cũ nhìn xem mà tâm hoảng ý loạn.
“Không khóc… cũng có thể…” Khuôn mặt dán tại khuôn ngực ấm áp của hắn, nghetiếng tim hắn đập hữu lực, nàng lặng lẽ nở nụ cười, “Nhưng ngươi phảiđáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-duong-thanh-dong-duong-phu/2284732/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.