“Ngươi hiểu lầm.” Nàng nhẹ nhàng giải thích, “Ta cứu hắn, là bởi vì ta biết tên của hắn.”
“Vậy thì thế nào?” Biết tên liền cứu, không thể nào nói nổi.
“Ta có việc cầu hắn.” Nàng biết không nên cứu nam nhân kia. Bởi nam nhânkia rất nổi danh. Cùng một nam nhân rất nổi danh bản thân bị trọngthương có điều dính líu, sinh hoạt của nàng không nghi ngờ gì sẽ nổi lên sóng gió. Một tiểu nhân vật nếu xảy ra chuyện có lẽ không mang đếnnhiều đau khổ, nhưng một đại nhân vật mà xảy ra chuyện, nhất định sẽkhông là việc nhỏ, cũng nhất định sẽ không đơn giản giống ăn cơm a thỉthúi lắm như vậy. Trong lòng bàn tay nàng thủy chung nắm bắt một phenliều lĩnh, không biết mạo hiểm như vậy vẫn là đáng hay không đáng.
Diệp Thiếu Phong nhăn mặt: “Cầu hắn cái gì? Vinh hoa phú quý? Cẩm y ngọcthực? Không cần a! Ta cũng có thể cho ngươi a! Mấy năm nay ta học đượckhông ít tay nghề, chỉ cần ngươi cho ta đi ra ngoài, ta có thể trướctiên buôn bán nhỏ, kiếm một chút tiền, sau đó mở một cửa hàng, ngươikhông cần lại phải đội gió đội mưa đi xin cơm a!”
“Ai nói chongươi việc này? Ta không nhớ có dạy cho ngươi mấy chuyện tiền tiền tiềnđó!” Ngữ điệu nàng vừa chuyển, ánh mắt ẩn hàm tức giận quét chung quanhnhóm khất cái. Mọi người đều chột dạ làm bộ như thưởng thức mấy bức vẽnghuệch ngoạc của Diệp Thiếu Phong trên vách tường.
“Ta là một nam nhân a! Có trách nhiệm giúp ngươi qua ngày lành!”
“Ngày lành? Ngươi cảm thấy như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-duong-thanh-dong-duong-phu/2284729/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.