Tống Thiên Cảnh gật đầu:” Hồ cô nương khách khí rồi, với tài nghệ của Hồ cô nương thì chẳng ai sánh bằng. Trẫm hôm nay cũng coi như gặp mặt một tài nữ trông thiên hạ là Hồ cô nương đây. Người đâu, ban thưởng!”
Hồ Dung e lệ nhún người nói:” Đa tạ hoàng thượng!”, nói xong cô ta nhẹ lui ra ngoài. Coi như không còn thứ gì đặc biệt, các đại quan dù có phần hối tiếc nhưng vẫn ăn uống một cách bình thường trở lại.
Nàng đưa tay che miệng ngoáp:” Oáp ~, ta buồn ngủ rồi, ta về trước đây a”. Nói rồi chưa để ai phản ứng nàng đã đứng dậy rời đi, Băng Băng ngồi cạnh Tống Thiên Cảnh cũng nhàn nhạt nói:” Ta cũng về nghỉ đây!”, rồi tiếp bước theo nàng. Mọi người đều nhìn theo hai người, đến khi đi mất mới bắt đầu xôn xao bàn tán…
Thật ra nàng và Băng Băng chỉ viện cớ rời đi, nơi đó đối với hai người thật nhàn chán. Vì thế, trước khi rời đi hai người đã khéo léo trộm một ít đồ rồi tìm nơi nào đó tạo một bữa tiệc cho riêng mình.
Nàng nhìn trái nhìn phải rồi ngoắc tay với Băng Băng phía sau ra hiệu về phía ngọn núi giả kia. Băng Băng gật đầu, hai người đi đến đó rồi trèo lên tìm chỗ thoải mái ngồi xuống.
Nàng cười hì hì lôi từ trong tay áo ra một bọc điểm tâm nói:” Mình là nhân lúc không ai để ý lấy ra đó a, ở trong đó không thể nào ăn miệng được!”
Băng Băng bật cười cũng lôi trong tay áo ra một bình rượu:” Còn đây nữa”
“ Oa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-duoc-sung-ai/960714/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.