Tại thời điểm Minh Ngọc còn đang run sợ muốn hét lên nhờ người đến giúp thì một bóng người đã nhanh chóng bay đến ôm lấy mình bay lên. Đến khi hai chân chạm đất Minh Ngọc mới hoàn hồn phát hiện người đã cứu mình, chính là Nhất Phong!
Đang muốn nói lời cảm ơn thì có một vật thể phủ lên người mình, nhìn lại hóa ra là một cái áo khoác ngoài. Bây giờ Minh Ngọc mới sực nhớ mình còn đang bị ướt, thế nào thì tên Nhất Phong chết tiệt trước mắt kia cũng đã nhìn thấy hết? Minh Ngọc lắp bắp trợn mắt nói:” Huynh… huynh…”
Vẻ mặt lãnh đạm y như chủ tử của mình không chút biến hóa nào lạnh nhạt nói:” Còn y phục không? Y phục kia cô không thể mặc nữa”
Chưa đợi Minh Ngọc trả lời, Nhất Phong liền nói:” Hay là để trong xe ngựa, ta đi lấy!”. Vừa dứt lời thân ảnh liền biến mất, Minh Ngọc giờ mới phát hỏa hét lên:” Nhất Phong chết tiệt, ít nhất huynh cũng cho ta nói một câu chứ!”
Sau khi thay xong y phục nàng cùng Minh Ngọc chậm rì rì tiến về phía xe ngựa. Từ xa, Nhất Phong vẫn đang trên yên ngựa nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn vận phục màu hồng phấn của Minh Ngọc thật sự trong lòng lại xuất hiện một trận xúc động. Ban nãy khi nhìn thấy Minh Ngọc ướt đẫm, thân thể cũng như ẩn như hiện dưới lớp y phục Nhất Phong liền có một cảm giác hồi hộp nói không nên lời, phải nói từ trước đến nay y luôn lạnh nhạt với mọi thứ nay lại có cảm xúc như vậy cũng khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-duoc-sung-ai/960688/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.