Minh Ngọc có phần lo sợ nép sau người nàng, nàng vỗ cánh tay Minh Ngọc đang nắm chặt tay nàng trấn an rồi lại quay sang lão nhân nói:" Chúng ta là nghe nói phía bắc có phong cảnh đẹp nên muốn đi xem. Mà chuyện này đâu có liên quan gì đến ông đâu?"
Nghe nàng nói như vậy lão nhân càng khó chịu:" Đương nhiên là có liên quan, các ngươi dám phá giấc ngủ của ta!"
Nàng nheo mắt:" Ta chưa từng phá giấc ngủ của ông, ông không biết từ đâu xuất hiện liền muốn nói gì nói? Với cả hai người chúng ta luôn đi nhẹ nhàng, không cười giỡn lớn tiếng. Làm sao có chuyện phá giấc ngủ của ông?!"
" Ngươi… ngươi… Ta đang ngủ trên cây, ngươi đi ngang qua đánh thức ta!" lão nhân trợn mắt chỉ vào nàng nói.
Nàng quyết không thua thiệt:" Hừ, chỉ là đi ngang qua chứ có làm gì đâu. Ông tỉnh là do ông đã ngủ đủ, hoặc là lỗ tai ông quá mẫn cảm nghe một tiếng động cũng có thể tỉnh giấc. Nói chung ta và tiểu Minh không có lỗi, không biết không có tội, hoặc ông mới là người có lỗi!"
" Ngươi… ngươi…" lão nhân bị nàng làm cho tức giận đến đỏ mặt, nàng làm mặt quỷ với lão nhân rồi kéo Minh Ngọc lướt qua lão nhân rời đi. Nhưng nàng chỉ đi được vài bước thì lão nhân lại bay đến trước mặt, nàng nhướn mày:" Lại chuyện gì nữa?"
Lão nhân bĩu môi nói:" Ngươi dám ức hiếp ta!"
Nàng và Minh Ngọc ngớ ra, lão nhân hất cằm:" Ngươi phải bồi thường cho ta!"
" Ta chưa từng ức hiếp ông a, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-duoc-sung-ai/960676/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.