Hắn nheo mắt nhìn, chú chó nhỏ không khỏi sợ hãi lùi về sau, sau lại nằm rụp xuống y như chưa có chuyện gì. Hắn không khỏi nghi hoặc trong lòng, tại sao lại có chó ở đây? Vương phủ mấy năm nay chưa từng nuôi động vật… 
Hắn chỉ ngạc nhiên rồi đi về hướng phòng nàng, một chút chần chừ cũng không hắn nhẹ đẩy cửa phòng ra… 
Bùm… bùm… bùm… 
Pháo hoa bay tít trên cao rồi bung mở giữa không trung, Minh Ngọc không khỏi hưng phấn kéo tay nàng bên cạnh nói:" Tiểu thư, pháo hoa, là pháo hoa đó! Nhìn kìa, màu sắc đẹp quá!" 
Nàng cũng vui vẻ ngắm nhìn những ngọn pháo hoa lần lượt bung mở đón chào một năm mới đầy vui vẻ. Trên đường, ai nấy đều hân hoan ca hát vui mừng không ngừng, nàng cảm thấy lựa chọn của mình thật thích hợp. Nàng kéo Minh Ngọc lên tửu lâu mà nơi đó có thể dễ dàng ngắm nhìn pháo hoa nhất. Ở bên dưới hiện giờ đông nghẹt người làm nàng nhớ về thời hiện đại, mỗi khi đón giao thừa đều ở bên ngoài từ tối đến sáng mới chịu về. 
Lại nói hắn ở trước cửa phòng nàng đã phát hiện nàng không có bên trong mới tự nhiên mở cửa vào. Lí do chính đáng cho chuyện này chính là, hắn là tướng công của nàng! Vì thế hắn vẫn thản nhiên bước vào mà không xin phép chủ nhân của căn phòng a. 
Vụt… 
Hắn phất tay, ngọn nến đáng lẽ đã tắt nay lại bừng sáng. Hắn quét nhìn căn phòng một vòng, đồ đạc trong phòng vẫn giữ y nguyên như lúc nàng mới vào vương phủ. 
Tiến đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-duoc-sung-ai/960674/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.