Nghe thế Như Nguyệt không khỏi tỏ vẻ chán ghét, sau vẫn từ tốn nói:" Ta có thể ở đây nói chuyện với vương phi, ngươi không cần lo lắng"
Nàng thật sự rất muốn cười nha, gia đinh là đang đuổi khéo thế mà cô gái này lại luồn lách muốn ở lại. Gia đinh nghe thế không khỏi khó xử, nàng bèn giải vây:" Cứ để nàng ở đây, ta có thể tiếp chuyện, ngươi có thể đi làm việc của mình"
Gia đinh dường như phân vân, phải nói câu nói của nàng không thuyết phục, nàng chẳng phải là phế vật sao? Nghe lời nàng có khi vương gia lại trách mắng. Nàng nhướn nhướn mày, chậc, xem ra lời nói của mình không có bao nhiêu phân lượng a. Bọn người kia nhìn thấy thế không khỏi cười mỉa mai…
Minh Ngọc tức giận vì nàng bị ức hiếp lên tiếng:" Này, lời vương phi nói các người không nghe sao?!"
" Ngươi câm miệng, chẳng phải ta đã bảo ngươi chỉ là nha hoàn không được lên tiếng xem vào chuyện chủ tử sao?" nha hoàn bên cạnh Như Nguyệt lại bắt bẽ.
Bọn nữ nhân kia cũng xì xầm nói:" Ngươi đó Tiểu Hoa, ngươi nói nhiều với nha hoàn kia làm gì? Cũng chỉ là nha hoàn của phế vật thì nàng ta cũng chính là phế vật!". Câu nói lần này không kiên nể mà huỵch toẹt ra…
" Các người… các người…" Minh Hoa tức giận đến không nói nên lời, tại sao nàng lại bị nhiều người khinh rẽ như thế?!
Nàng vẫn một mực điềm tĩnh, nay lên tiếng:" Các ngươi nói ta là phế vật?"
Như Nguyệt nhìn nàng cười nhạt, dù không trả lời nhưng thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-duoc-sung-ai/960663/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.