Chương trước
Chương sau
Tĩnh Ưng Mạnh vừa bước vào nhà, đã thấy mẫu hậu đại nhân thủ sẵn cây thước bản trên tay, bên cạnh là lão cha hai tay đang ôm eo bà mà ngăn cản

- Bà xã... Mau bình tĩnh lại. Em đã bảo rút ra khỏi hắc đạo để làm một người vợ hiền một người mẹ tốt rồi kia mà. Sao bây giờ lại muốn băm xác con trai mình thế kia

Tĩnh Phu Nhân gào thét

- Ông già! Mau tránh ra. Tôi phải dạy dỗ thằng nhóc này một trận. Gia quy nhà này đã quy định rằng, không được lăng nhăng. Nó phạm lỗi, không cần tha. Lập tức xử tội

Tĩnh Ưng Mạnh thấy hai người loạn cào cào liền bình tĩnh đi đến, Tĩnh Phu Nhân vừa thấy Tĩnh Ưng Mạnh, cả người cầm cây roi thật to mà xông lên, Hắn thân thủ nhẹ nhành né qua một bên, khuôn mặt trầm tĩnh mà nói với bà Tĩnh

- Mẹ, Tình Mặc đâu?

Khuôn mặt phu nhân đã tức đến trắng bệch, giọng nói như muốn xé tan thịt người bên cạnh

- Thằng nhóc thúi! Con có quyền gì mà hỏi đến Tình Mặc, dám ngoại tình rồi còn vác bản mặt về đây nữa hả?



- Mẹ! Con không có ngoại tình

- Mắt mẹ chưa có đui, thằng bé mắt cũng chưa có mù, con còn chối. Chém

Tĩnh Ưng Mạnh một lần nữa né đi đòn tấn công của mẹ mình. Mặt anh càng lạnh hơn, đè thấp giọng nói với bà

- Mẹ..Muốn xử muốn phạt gì cứ để sau. Con có chuyện cần nói với em ấy

- Thằng nhóc......

Bà Tĩnh đang muốn tiếp tục giáo huấn thằng con của mình, nhưng nhìn đến mặt của nó, bà liền vội ngậm miệng, chỉ hừ hừ hai tiếng mà nói

- Thằng bé nhốt mình trong phòng suốt hai tiếng rồi, ban nãy chạy ngoài đường liền ngã mấy lần, không biết bây giờ ra sao rồi. Haizzz, tiểu tử thúi, mau lên đó xin lỗi thằng bé mau. Còn nếu thật sự không còn tình cảm với nó nó.......

- Mẹ! Con chưa bao giờ hết yêu em ấy

Nói rồi anh xoay lưng bước đi lên cầu thang, hướng cửa phòng mình mà đến.Đưa tay lên gõ tấm cửa gỗ, giọng nói ôn nhu vang lên

- Tiểu Mặc, là anh! Mau mở cửa cho anh nào

Không thấy ai hồi đáp lại, anh tiếp tục nói



- Tình Mặc ngoan đừng nháo! Mở cửa cho anh có được không

Vẫn tiếp tục không có hồi đáp. Tĩnh Ưng Mạnh thở dài, từ trong túi quần lấy ra một chiếc chìa khóa phòng, chưa đến 10 giây sau cánh cửa đã được mở.

Bước vào phòng, đập vào mắt anh là tiểu thiên hạ của mình hai tay đang ôm đầu gối, mặt úp xuống, cả người run rẩy

Anh bước đến, nhẹ ôm cậu vào lòng mình, dỗ dành

- Bảo bối đừng khóc có được không. Là anh sai, anh không nên như vậy

Tình Mặc được anh ôm vào lòng nức nở khóc to

- Có..phải...anh...chán..em..rồi..phải..không

- Không có

Cậu hít hít cái mũi, ngước đôi mắt đã sưng húp lên vì khóc mà nói với anh

- Đại Ưng nếu anh thật sự không thích em nữa, em cũng không trách anh đâu. Xem như thời gian qua cảm ơn anh đã chiếu cố em.....ưm

Không muốn nghe những lời nói không hay từ cậu, môi anh trực tiếp gián xuống môi cậu. Đợi đến khi cậu không còn dưỡng khí mới buông ra. Nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn vương trên khóe mắt cậu, anh nói

- Bảo bối! Để anh đưa em đến một nơi này. Sau đó chính em muốn làm gì anh thì làm, có được không?

Chưa kịp để cậu trả lời, anh đã bế cậu lên. Nhẹ nhàng ôm cậu đi xuống cầu thang

Hai vợ chồng nhà họ Tĩnh thấy con trai mình đang ẵm Tình Mặc. Bà Tĩnh liền lên tiếng

- Con định đưa thằng bé đi đâu?

Tĩnh Ưng Mạnh trả lời mẹ mình

- Mẹ!! Con đưa em ấy đến một nơi để giải quyết hiểu lầm ngày hôm nay

Nói rồi không đợi bà Tĩnh nói tiếp,liền trực tiếp ôm Tình Mặc vẫn còn đang thẫn thờ vào bên trong xe ô tô
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.