Ngày hôm sau, Tống Bạch liền xin Tĩnh Ưng Mạnh cho phép mình nghĩ một ngày, suốt cả một ngày hôm đó, mặc kệ bên ngoài có ra sao, cậu vẫn tự nhốt mình trong căn phòng
Thân thể cậu bất giác run lên, tự co quắp con người lại, những kỉ niệm lại ùa về
- Thư kí Tống, tôi sẽ theo đuổi cậu
- Tiểu Bạch anh thật sự thích em thiệt đó nha
- Tiểu Bạch đừng lạnh lùng với anh mà.
- Bạch Bạch mau ăn đi anh làm cho em đó
- Tiểu Bạch, em đứng ngay,đó trời đang mưa, anh đến rước em về
Cậu nhớ khuôn mặt hay cười của hắn, cậu nhớ hơi ấm, nhớ những lần quan tâm chăm sóc của hắn dành cho cậu, nhưng bây giờ thì mất rồi, cậu mất hắn, là do cậu đẩy hắn ra khỏi tầm tay, bây giờ cậu biết than khóc cùng ai???
Nhưng tại sao bản thân lại đau đến vậy, cậu khó thở quá, cả người dường như đau đến tê liệt, cậu sai rồi, cậu sai thật rồi. Nhưng cơ hội ở đâu mà lấy lại được
- Nghiêm Phong! Nghiêm Phong
Cứ như thế nước mắt cứ chậm rãi lăn xuống gò má, từng giọt nặng trĩu cứ thi nhau rơi xuống, cứ như vậy mà dần dần thấm cả một chiếc gối
Tống Bạch cứ nhốt mình cả một ngày hết thẫn thờ rồi lại khóc cho đến khi sức lực cũng không còn, mặt trời đã xuống núi từ lâu, thay thế cho ánh trăng sáng rực cả một khoảng đen, vậy là thời khắc đính hôn sắp đến rồi, Tống Bạch vô lực thả lỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-du-do-tieu-ngoc/2474287/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.