Du Chi đi ra từ toilet, ánh mắt vừa hay chạm phải ánh mắt của thượng tướng, “Cái kia, tôi rửa xong rồi, anh muốn vào sao?”
“Không cần, tôi đã rửa rồi.”
“À,” thiếu niên xoay người đóng cửa toilet, “Hả? Đã rửa rồi?”
—– Mình không phải mới đi ra sao, thượng tướng rửa mặt từ khi nào…. “Ừm,” thượng tướng lập tức lảng sang chuyện khác, tay vỗ vỗ bên giường, “Lại đây ngồi, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.”
Du Chi ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Mẹ tôi rất thích cậu,” thượng tướng nhìn thẳng vào mắt tiểu thiếu niên, hơi dừng lại một chút, “Tôi cũng vậy, cho nên cậu có muốn trở thành con dâu của bà ấy không?”
—– Hả? Hả! Bày bày bày bầy bày bày tỏ?! Thượng tướng? Bày tỏ? Với mình?! ミ Д 彡
“Bà ấy còn có đứa con nào sao…..”
“…..” Thượng tướng nghẹn lời, “Không, có lẽ làm cậu thất vọng rồi, tôi là con trai độc nhất.”
Tiểu thiếu niên nhìn thượng tướng giống như thấy người ngoài hành tinh.
—– Vậy ra thực sự là tỏ tình với mình?! ()
—– Ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi! ∑(っ °Д °;)っ
“À phải rồi, quên nói cho cậu biết, kể từ khi cậu đến đây, tôi đại khái đã chi ra năm mươi vạn, chưa kể tiền ăn ở cùng điện nước, nếu quy ra tiền lương, cậu cần phải làm công mười năm mới có thể trả hết nợ.” thượng tướng mỉm cười nhìn Du Chi, “Đương nhiên, nếu cậu đáp ứng làm vợ tôi, vậy thì không cần trả.”
—– Gì cơ ( °, °)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-du-bat-merman/3049002/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.