Chương trước
Chương sau
Các đại môn phái khác cũng lần lượt đến đầy đủ, Lạc Dư gọi mấy tên đệ tử của mình quay lại đứng nghiêm chỉnh chờ đợi Song Trọng bí cảnh mở ra rồi cùng nhau tiến vào.

- Cẩn thận, theo sát ta.

Lạc Dư nhắc nhở, đám đệ tử đồng loạt cúi đầu hô:

- Tuân lệnh.

Bọn họ tiến sâu vào bên trong, Lạc Dư dùng thần thức bao phủ mấy người kia, không để bọn họ đi lạc.

Đột nhiên.

- Kẻ nào?

Một tiếng động hấp dẫn sự chú ý của Lạc Dư, cậu dùng tuần thức điều tra nhưng lại không phát hiện có bất cứ thứ gì đáng nghi.

- Các ngươi ở đây đợi ta, Bạch Miêu, ngươi chú ý bọn họ, có chuyện gì lập tức báo lại.

250 lười biếng duỗi thắt lưng.

- Đã biết.



Lạc Dư mem theo đám cây rậm rạp tiến vào sâu bên trong khu rừng, có điều cậu đi suốt nửa canh giờ nhưng vẫn không thấy bóng dáng của người hay yêu thú nào cả.

- Kì quái.

Cậu đang định quay đầu trở về thì tiếng động đó lại vang lên, lần này cậu xác nhận được phương hướng của nó chân phải vừa bước liền phóng thẳng về phía bên phải.

- ????

Vẫn không thấy, Lạc Dư đứng ở đường ranh giới giữa hai loại hoa một đỏ rực yêu dị, một tuyết trắng tinh khôi.

- Đẹp, thật đẹp.

Lạc Dư không tìm được người lúc này mới chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.

Lạc Dư nhếch miệng cười, lúc này bên cạnh không có ai, trong bóng tối thì lại không chắc. Nhưng thế thì đã sao, tên đó dù có ra ngoài nói linh tinh gì thì cũng chẳng ai tin Thiện Lạc chán nhân lại đi nghịch hoa, Lạc Dư ngồi xuống mân mê nghịch bông hoa màu đỏ.

- Mùi hơi quai quái, giống như dung nham vậy.

Cậu cau mày quay sang nghịch bông hoa màu trắng tuyết, cậu không thích cái mùi nóng rực của bông hoa kia.

- Cái này...

- Thế nào? Thích không?

Lạc Dư quay đầu lại, Huyết Nham nhìn sắc mặt bình tĩnh của cậu nhếch miệng cười trầm thấp.

- Sư tôn, đã lâu không gặp.

- Ta không muốn nhìn thấy ngươi.

Lạc Dư không nghịch hoa nữa, những cái này thực sự rất đẹp nhưng một cái có mùi hơi khét, một cái lại chẳng có mùi gì giống như băng vậy, cậu thích những cái vừa đẹp vừa thơm cơ.



- Sư tôn không thích sao?

Huyết Nham bỏ ngoài tai nhưng lời cậu nói, hắn đi tới cúi người dán sát vào Lạc Dư, mặt hai người chỉ cắt nhau chưa đến 1 cm.

- Lại gần như vậy làm cái gì? Tránh ra.

Tai Lạc Dư không nhịn được đỏ ửng, cái tên đáng chết này, lúc trước không phải rất ghét cậu sao? Lúc trước miệng phát ra câu nào là câu đấy có gai, giờ dùng cái giọng điệu ma mị lại có chút làm nũng này nói chuyện với cậu là có ý gì.

- Không muốn đâu.

Huyết Nham nhìn người nào đó cố tỏ ra lãnh tình, tâm trạng hắn nháy mắt tốt lên không ít, sư tôn, đồ nhi đối với người càng ngày càng hứng thú nha, không biết liệu người còn manh đến cho đồ đệ bất ngờ gì nữa đây.

- Sư tôn ~

Huyết Nham được bước lấn tới tiến sát lại không muốn cho Lạc Dư một con đường thoát, hắn vòng tay ôm lấy eo cậu há miệng ngậm lấy đôi môi mà mình mong ước đã lâu.

- Ưm, ưm...

Lạc Dư mở to mắt, thằng nhóc thúi, dám chiếm tiện nghi của bổn chân nhân. Cậu giơ một chân sút mạnh vào người Huyết Nham đá hắn ra xa.

- Kh*n ki*p, lão tử không nói gì ngươi liền cho là ta là mèo con sao, ta đánh chết tên nghiệt đồ nhà ngươi.

Lửa giận bốc lên, Lạc Dư dùng tám phần linh lực lao lên muốn đánh nhau với Huyết Nham, nhưng chính vào lúc này...

“Ầm ầm ầm”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đồ Mi Không Tranh Xuân
2. Em Là Chân Ái
3. Sóng Nước Venice
4. Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh
=====================================

Dưới chân hai người tách ra một lỗ hổng cực đại, linh lực cảnh giới đại thừa kì của Lạc Dư lập tức bị nó hút hết không còn một mống, số linh lực dự trữ trong cơ thể dường như bị thứ gì đó chặn lại không sử dụng được.

Lạc Dư ngẩng đầu nhìn Huyết Nham, tình hình của hắn cũng chẳng kém cậu là bao, linh lực trong cơ thể cũng bị phong ấn lại dùng không được.

- A a a.

Hai người rơi xuống lỗ hổng đó, Huyết Nham vươn tay bắt lấy Lạc Dư, chỉ cần được ở bên cạnh sư tôn thì dù có đi nơi nào cũng được.

- Sư tôn, sư tôn.

Lạc Dư còn đang chú ý tình hình bên dưới thì bị Huyết Nham cưỡng ép ngẩng đầu lên, cậu nổi điên muốn mắng người nhưng chưa kịp nói được một chữ đã bị cưỡng hôn.

- Ưm ưm...

Tên thần kinh, giờ là lúc nào rồi còn đòi hôn hít, muốn chết đấy hả.

Lạc Dư thực sự bị nam chủ chọc tức đến phát rồ rồi, từ lúc cậu trở thành Thiện Lạc chân nhân thì tính cách cũng bị nguyên chủ ảnh hưởng, tuy không nhiều nhưng nó lại làm cậu có phong thái của một chân nhân hơn, nhưng giờ thì hay rồi, chân nhân cái mọe gì, cậu bây giờ chỉ muốn đè người ra đánh thôi.

- Đừng động vào người lão tử.

Huyết Nham bám chặt không buông, ý cười trong mắt hắn sâu thêm một chút, ha, sư tôn cuối cùng cũng không thèm diễn nữa sao, bộ dạng này của sư tôn đáng yêu hơn lúc trước rất nhiều, thật muốn đè người xuống hung hăng th** làm một trận, hắn muốn thấy cảnh sư tôn bị bắt nạt đến phát khóc ở trên giường.

Huyết Nham nhẹ nhàng hôn lên từng tấc da thịt trên mặt Lạc Dư, sư tôn thơm quá đi.

- ...

Lạc Dư đần mặt, Huyết Nham rõ ràng đang hôn cậu nhưng sao cậu lại cảm thấy mình đang bị cẩu li*m mặt thế này, nhớp nháp ghê quá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.