Các đại môn phái khác cũng lần lượt đến đầy đủ, Lạc Dư gọi mấy tên đệ tử của mình quay lại đứng nghiêm chỉnh chờ đợi Song Trọng bí cảnh mở ra rồi cùng nhau tiến vào.
- Cẩn thận, theo sát ta.
Lạc Dư nhắc nhở, đám đệ tử đồng loạt cúi đầu hô:
- Tuân lệnh.
Bọn họ tiến sâu vào bên trong, Lạc Dư dùng thần thức bao phủ mấy người kia, không để bọn họ đi lạc.
Đột nhiên.
- Kẻ nào?
Một tiếng động hấp dẫn sự chú ý của Lạc Dư, cậu dùng tuần thức điều tra nhưng lại không phát hiện có bất cứ thứ gì đáng nghi.
- Các ngươi ở đây đợi ta, Bạch Miêu, ngươi chú ý bọn họ, có chuyện gì lập tức báo lại.
250 lười biếng duỗi thắt lưng.
- Đã biết.
Lạc Dư mem theo đám cây rậm rạp tiến vào sâu bên trong khu rừng, có điều cậu đi suốt nửa canh giờ nhưng vẫn không thấy bóng dáng của người hay yêu thú nào cả.
- Kì quái.
Cậu đang định quay đầu trở về thì tiếng động đó lại vang lên, lần này cậu xác nhận được phương hướng của nó chân phải vừa bước liền phóng thẳng về phía bên phải.
- ????
Vẫn không thấy, Lạc Dư đứng ở đường ranh giới giữa hai loại hoa một đỏ rực yêu dị, một tuyết trắng tinh khôi.
- Đẹp, thật đẹp.
Lạc Dư không tìm được người lúc này mới chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Lạc Dư nhếch miệng cười, lúc này bên cạnh không có ai, trong bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-de-nam-chu/2507763/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.