Lạc Dương hung hăng lau đi vệt nước miếng trên khóe miệng, trừng mắt nhìn người con trai trước mặt, cậu ta là nhan khống, nếu không phải người trước mặt này đẹp thì còn lâu mới được bổn đại gia đâu để ý.
Đúng là có phúc mà không biết hưởng, ngu ngốc.
- Hừ, tôi nhận rồi, anh đi đi.
Tàn nhẫn đuổi người, Lạc Dương lùi lại một bước “Rầm” một cái đóng cửa lại.
Kẻ dám chê bai cậu ta, không chơi, cạch xít luôn.
Lạc Dương trẻ con ngẫm nghĩ, cậu ta đi đến ngồi xuống ghế mở túi ra nhìn hộp bánh bên trong, ừm, nhìn qua thì có vẻ ngon đó, ăn thử một cái xem sao.
Xoẹt
Một nhát xé rách lớp vỏ ngoài, Lạc Dương thích thú cầm một chiếc bánh vị cà phê lên ăn.
- Oa, ngon quá đi.
Mắt tỏa sáng, thiên tính Lạc Dương giống như được giải phóng nhồm nhoàm một mạch ăn hết hơn nửa hộp.
- Ừm, cái này để phần anh trai.
Lửa giận không biết từ lúc nào đã biến mất,Lạc Dương cười cong cong mắt.
Từ hồi cha mẹ mất, cái thói quen để giành cho anh trai một phần đồ ăn, đến bây giờ dù đã sung túc rồi nhưng vẫn sửa không được, nhất định phải mang cho anh trai ăn đồ ngon.
- Sắp trễ xe buýt rồi. T𝑟𝘶yện hay l𝘶ôn có 𝘁ại ⩶ TRÙ MTR𝑈YỆ𝑁﹒Ⅴn ⩶
Lạc Dương vội vàng thu dọn một chút rồi lấy cặp chạy ra ngoài, cậu ta không thích ngồi mấy loại xe sang trọng kia, ngồi xe buýt đông người vui chết đi được í,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-de-nam-chu/2507707/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.