Chương trước
Chương sau
Lạc Dư câm nín, con mèo mướp thúi này dám rủa cậu, cậu còn lâu mới để cho Diệp Trì" làm" cứ đợi đó mà xem.

Cậu theo người nam nhân đi xuyên quan hành lang ra ngoài đại sảnh.

- A?

Vừa ra đến nơi đã bị một lực mạnh lao tới kéo vào trong lồng ngực siết chặt.

- Lạc Dư, xin lỗi.

Diệp Trì giống như không cảm thấy đủ, hắn cúi đầu vùi vào trong hõm cổ của cậu ra sức hít hà.

Người nam nhân đưa Lạc Dư ra ngoài bị coi thành không khí nên có chút xấu hổ quay đầu trở về chỗ làm việc của mình.

Người trẻ tuổi a, đúng là không biết tiết chế là gì.

Tay trong tay, Lạc Dư cùng Diệp Trì cùng nhau rời khỏi sở cảnh sát ngồi xe trở về.

Diệp Trì đưa thẳng cậu đến nhà mình, Lạc Dư còn lơ nga lơ ngơ không rõ tại sao tên này lại đột nhiên trở nên như vậy.

"Mèo mướp thúi, nam chủ có phải là bị đoạt xá rồi không?"

250 lười nhác, nam chủ không thể nào bị đoạt xá được, đứa con của thiên đạo có thiên đạo bảo vệ, đoạt xá gì gì đó có thể xảy ra trên người của kẻ khác nhưng nam chủ là không thể.

- /Cậu đừng có nghĩ nhiều, không có chuyện đó đâu/

Lạc Dư mang theo nghi hoặc bước vào trong nhà.

Cạch

Cửa bị khóa lại, cậu giật mình nhìn Diệp Trì.

- Sao phải khóa cửa.

Mọi lần Diệp Trì trừ lúc ra ngoài và lúc ngủ thì hắn hoàn toàn không có thói quen này.

Diệp Trì tiến lại gần, Lạc Dư nhìn hắn bày ra cái bộ mặt nóng bỏng đó trong lòng liền thấp thỏm không yên.

- Cậu, cậu muốn làm gì?

Người nào đó sụ mặt không nói đi đến trước mặt cậu.

- Xin lỗi.

Lạc Dư buồn cười, cái bộ dạng giống hệt con ch* nhỏ này là sao đây, cứ làm như tất cả đều tại cậu hết không bằng.

- Cậu muốn tôi bị một đám nam nhân thô kệch th** chết cơ mà, đổi ý?

Lạc Dư hứng thú muốn chọc hắn, Diệp Trì sắc mặt biến đen, đem vết thương của hắn rạch ra rất vui sao.

- Hừ.

Diệp Trì tiến tới đẩy Lạc Dư ngã xuống ghế, đôi môi lung tung tìm kiếm hôn khắp nơi.

- .Nè, Diệp Trì, cậu là cẩu hả.

Mặt mũi dính đầy nước bọt, khuôn mặt của Lạc Dư giận đến biến dạng cố gắng đẩy cái bản mặt của ai đó ra, vươn tay lau nước miếng trên mặt.

- Ư... Đừng tức giận.

Diệp Trì cắn chặt không buông, Lạc Dư chán nản không còn cách nào khác đành phải chủ động làm hòa trước.

- Tôi không giận, cậu rời khỏi người tôi trước, có được không.

Nhưng cậu vừa thỏa hiệp người nào đó lại lấn tới.

- Vậy, A Dư, em cho anh “ăn thịt đi” rồi anh rời khỏi người em.

Trán nối đầy gân xanh, cậu có thể cảm nhận được cái thứ đang chọc vào người mình trở nên vô cùng nóng bỏng.

- Cậu, đồ hư hỏng.

Lạc Dư giơ chân muốn đạp vào háng Diệp Trì nhưng bị hắn dùng hai đầu gối chặn lại.

- Sao em lại có thể tàn nhẫn với anh đến thế, anh đâu có làm gì sai đâu, chỉ muốn được ăn no thôi mà.

Hắn đã ba ngày chưa được ăn “thịt” rồi đó, A Dư không quan tâm hắn nữa rồi.

Người nào đó bày ra bộ dạng con c.h* nhỏ bị chủ nhân bỏ đói, toàn thân Lạc Dư căng cứng, lửa giận sắp bùng phát thì bị một người chặn môi lại.

- Ưm ưm.

Diệp Trì không quản nhiều nữa, hôm nay hắn phải ăn Lạc Dư bằng được.

Nụ hôn trên môi trở lên mạnh bạo, Diệp Trì chen vào trong miệng cuốn lấy chiếc lưỡi đang chạy trốn của Lạc Dư chơi đùa.

- Ặc, a.

Mèo mướp thúi nhìn một màn này lại tự khâm phục chính bản thân mình, nó đoán quá chuẩn luôn, lần này bông hoa của kí chủ toi đời rồi, hắc hắc.

250 chủ động tắt màn hình đi, ây za, nó là đứa trẻ ngoan, trẻ ngoan thì không nên nhìn những thứ hại mắt này nha.

Quần áo trên người hai người trở nên lộn xộn, Diệp Trì hung hăng kéo rách chiếc áo sơ mi mỏng mảnh trên người cậu, ngón tay gẩy gẩy chơi đùa hai hạt đậu đỏ đến cứng ngắc.

- Diệp Trì, khó chịu, muốn...

- A Dư muốn cái gì, nói cho anh để anh giúp em.

Toàn thân Lạc Dư đỏ ửng, cậu xấu hổ nghĩ đến kinh nghiệm làm chuyện đó ở thế giới trước.

- Ưm, muốn, muốn cây gậy của cậu đâm vào.

Diệp Trì nheo mắt, tiểu damdang này.

- Nói, muốn anh đâm vào nơi nào, là cái l* nh* thèm khát này sao? Hửm???

Hắn dùng cây gậy cứng rắn của mình lúc mạnh lúc nhẹ chạm vào h** ***** của Lạc Dư.

- Mau nói đi, không nói anh đây liền không cho cái miệng nhỏ này ăn no đâu.

Lạc Dư thở dốc, đuôi mắt ửng đỏ nhìn hắn, bắt nạt cậu, tên này rõ ràng là đang bắt nạt cậu, hức.

- không thèm cậu tới nữa, tôi tự làm.

Cậu xoay người khó khăn đè Diệp Trì xuống giường còn mình thì ngồi trên người hắn.

- Hừ, ông đây muốn đè cậu.

Diệp Trì hoảng lên, đè hắn? Hân không muốn nằm dưới đâu, A Dư đáng lẽ ra phải ngoan ngoãn để hắn th** mới đúng.

Nhưng hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì “Phập” một tiếng.

- A/A

Hai tiếng kêu thỏa mãn cùng âm thanh nhóp nhép của nước vang lên. Diệp Trì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người thích đến nhắm mắt.

Đây, là đè hắn trong tưởng tượng của A Dư sao?

Diệp Trì nhếch miệng cười trầm thấp, tên ngốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.