Chương trước
Chương sau
Mèo mướp thúi tức thì tức nhưng cũng chẳng làm gì được, nó phải đợi đến bao giờ đây, oa, kí chủ đáng ghét.

- Ăn đi, cháo này là tự tay tôi nấu đó.

Diệp Trì để Lạc Dư ngồi trên đùi mình tự tay múc cháo đút cho cậu.

- Há miệng.

Lạc Dư hơi run rẩy, làm đến bước này rồi còn ăn cái gì nữa, thứ kia của Diệp Trì làm bụng cậu phình lên một đoàn rồi nè.

Ngón tay thon dài chạm vào bụng ấn ấn cái thứ đã đẩy bụng cậu lên.

Chậc, thành hình cây gậy luôn, hay thật.

- A... Dư.

Diệp Trì nghiến răng nghiến lợi nói, hắn đã cố gắng hết sức để nhịn đợi đến khi Lạc Dư ăn xong mới làm, nhưng có người lại không muốn như vậy.

Hừ, thế thì đừng trách hắn.

Lạc Dư không kịp làm ra phản ứng thì đã bị Diệp Trì nhấc bổng lên để cậu nằm úp trên bàn, bát cháo cậu còn chưa ăn được mấy miếng cứ như thế đi tong.

- Cháo của tôi.

Cậu luyến tiếc nhìn bát cháo vỡ thành nhiều mảnh dưới bàn, Diệp Trì hôn lên mặt Lạc Dư.

- Lát nữa làm xong em làm cho anh một bát to hơn, nào, giờ thì cho em “ăn” trưa đi.



“...”

Lạc Dư bị tên **** **** thượng não đè ra làm tới tấp, đến khi hai người dừng lại thì hoàng hôn đã buông xuống.

- Tôi, tôi muốn về nhà.

Diệp Trì ôm cậu vào trong lòng siết chặt.

- Sắp tối rồi, ở lại đây một đêm đi.

Ha hả

Lạc Dư cười lạnh, ở lại, hừ, sắp tối đến nơi rồi ở lại để cho cái tên đáng chết này đè ra làm tới sáng luôn à.

- Không biết, tôi muốn về.

- Em không làm gì anh đâu, thật đó.

Diệp Trì làm nũng, hắn nhất định phải nghĩ cách để A Dư chuyển đến nhà mình ở. Đôi mắt hắn khẽ híp lại, xem ra nên tìm thằng bạn kia của hắn bàn bạc rồi.

Cả anh lẫn em bị hai thằng bạn tốt của nhau đè.

Haizz, hắn có nên thay A Dư đau buồn không đây.

Khóe môi nhếch lên, Diệp Trì cười sung sướng mà không biết Lạc Dư đang nhìn mình chằm chằm.

- Cậu lại có âm mưu gì nữa?

Diệp Trì hồi thần, hắn sờ sờ mũi cười gượng.

- Âm mưu gì chứ, em đâu phải hạng người gian xảo như vậy, anh nghĩ oan cho em rồi.

Hắn vừa nói xong liền đối mặt với một ánh mắt khinh thường của Lạc Dư.

- Ồ, chắc tôi tin.

Lạc Dư đẩy người ra ngồi dậy, cậu ngó nghiêng nhìn khắp căn phòng.

- Quần áo của tôi đâu?



Đây là phòng của Diệp Trì, quần áo, đồ đạc trong này đều là của hắn nhưng tuyệt nhiên lại không thấy quần áo của cậu đâu.

- Em ném đi rồi.

Diệp Trì nhún vai, ánh mắt dừng lại trên người Lạc Dư đảo loạn

- Em thấy anh để không cũng rất đẹp, anh mặc đồ làm gì.

Trán Lạc Dư nổi đầy gân xanh, cậu hừ lạnh mở tủ quần áo của Diệp Trì lấy bộ đồ nhỏ nhất nhưng khi mặc vào vẫn rất rộng, thùng thà thùng thình nhìn ngứa cả mắt.

- Về đây.

Cậu xắn tay áo với cả ống quần lên thật cao bước ra khỏi nhà, tiện tay lấy luôn chiếc chìa khóa đặt trên bàn.

Diệp Trì ngoái đầu ra hô to:

- Nhớ giữ gìn “bông hoa nhỏ” cho cẩn thận đó, anh mà để em phát hiện ra nó từng chứa qua cây gậy của người nào khác là biết tay em.

Lạc Dư hít một hơi thật sâu ngăn lại xúc động muốn tẩn chết tên Diệp Trì thiếu đánh kia.

- Không cần cậu phải lo.

Đàn ông muốn chạm vào cậu, hừ hừ, còn lâu.

Đóng cửa lại, Lạc Dư không để những lời của Diệp Trì ở trong lòng đi vào thang máy xuống tầng hầm để xe.

"Mèo mướp thúi, ngươi đâu rồi!"

250 thấy kí chủ vô lương tâm rốt cuộc để ý đến mình, nó khóc nức nở.

- /Kia chủ, cậu là đồ đáng ghét, cậu nhốt bổn bảo bảo ở trong không gian gần hai ngày trời, cậu đúng là độc ác mà, hức hức./

Lạc Dư xấu hổ không nói lên lời, cậu với Diệp Trì có hơi không tiết chế, ừm...

"Là tại nam chủ của ngươi, không phải tại ta đâu."

Có đánh chết cậu thì cậu cũng không nhận lỗi về mình, hừ, là do Diệp Trì, do hắn tất.

- /Ơ/

Mèo mướp thúi có chút tức giận, nam chủ là của kí chủ chứ sao lại thành của nó rồi.

- /Kí chủ, nam chủ rõ ràng là của cậu, đừng lôi bổn bảo bảo vào/

Nó giận đó, chẳng có ai như kí chủ của nó cả, cái gì cũng đổ hết cho nó, không thèm chơi với kí chủ ngu ngốc nữa.

Lạc Dư cong môi cười, cậu đắc ý khiêu khích.

"Ta không biết."

Cậu lái xe trở về nhà, đến khi đứng trước cửa nhà thì cậu mới nhớ ra chìa khóa.

"Ờm, mèo mướp thúi, chìa khóa của ta đâu rồi."

- /Không biết/

Lạc Dư nghe ra sự giận dỗi trong lời nói của nó, cậu cười hắc hắc không để ý đến nó nữa, để xem con mèo nhà ngươi giận được bao lâu.

Cậu đưa tay lên gõ cửa nhưng vừa chạm vào đã tự động mở ra.

- Thằng nhóc này ở nhà không chịu khóa kín cửa, lỡ có kẻ xấu vào thì sao.

Mang theo bất mãn mở cửa vào nhà, nhưng cậu vừa đi tới phòng khách thì lại nghe thấy âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Âm thanh này... Là phát ra từ phòng của Lạc Dương, thằng nhóc này, đang làm cái gì vậy hả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.