Bọc thuốc bị hắn đặt lên đầu giường lấy chăn phủ lên.
- Vào đi.
Vệ Quân trở lại giường nằm xuống, chậu nước trên tay Lục Yên Nhiên vì bê lâu quá nên không nhịn được run run.
- Vệ ca ca.
Trên môi nở một nụ cười khả ái, Lục Yên Nhiên mắt cong cong bê chậu nước đặt lên trên bàn nói:
- Vệ ca ca...
- Gọi ta là Vệ Quân.
Đôi mắt Vệ Quân nhìn nàng ta lạnh băng không có lấy một chút cảm xúc, lại kết hợp với gương mặt bị đao kiếm rạch nát làm cho sống lưng của Lục Yên Nhiên lạnh toát, lông tơ dựng đứng.
- Vệ Quân, để ta giúp huynh thay y phục.
- Không cần, ta đã không còn là phế nhân nữa rồi.
Lục Yên Nhiên tái mặt, nàng ta sao lại quên mất vết thương của Vệ Quân đã gần khỏi hẳn rồi chứ, nàng nói như vậy là đã chọc đến vết thương trong lòng của Vệ tướng quân rồi đi.
- Xin lỗi.
Lục Yên Nhiên cúi đầu vân vê góc áo, Vệ Quân nhìn nàng ta trong lòng càng khó chịu nhưng nghĩ đến người sư phụ xảo quyệt kia của ả bàn tay hắn siết thành nắm đấm.
- Không sao đâu.
Tạm thời hắn không thể trở mặt với hai người này được, lỡ đâu bọn chúng vì thái độ của hắn mà tức giận, quay sang tiết lộ cho tên cẩu hoàng đế kia biết hắn đã hồi phục thì mọi thứ liền đi tong.
- Mang nước qua đây.
Lục Yên Nhiên thấy thái độ của Vệ Quân đột nhiên trở nên mềm mỏng khóe miệng cong lên cười vô cùng vui vẻ.
Vệ ca ca quả nhiên đối với nàng khác biệt, chỉ cần nàng làm nũng huynh ấy liền mềm lòng, a, Vệ ca ca đúng là người ngoài lạnh trong nóng, quyến rũ quá đi.
Vệ Quân không muốn để Lục Yên Nhiên chạm vào người mình nên chủ động tự mình rửa mặt, cuối cùng còn lấy cớ đuổi người ra ngoài tự thay y phục.
- Vậy muội ra ngoài đây.
Tầm mắt Lục Yên Nhiên dừng lại chỗ da thịt bị lộ ra bên ngoài của Vệ Quân, trong lòng nàng ta nhịn không được có chút tiếc nuối.
Nếu được chạm vào làn da rắn chắc, còn cả cơ bụng đó nữa... Ưm, chỉ nghĩ thôi cũng khiến toàn thân nàng mềm nhũn rồi.
Vệ ca ca nhất định là muốn đêm động phòng mới cho nàng chạm vào, nàng nhất định phải thúc giục sư phụ tác hợp cho nàng với Vệ ca ca, nàng với ngài ấy là tâm đầu ý hợp, sư phụ không thể ngăn cản được.
Vệ Quân không để ý đến sự tiếc nuối của Lục Yên Nhiên, hắn cần phải dùng tốc độ nhanh nhất hồi phục công lực.
Đáy mắt Vệ Quân ngập tràn thù hận, lạnh đến thấu xương. Ha, hoàng huynh, ta vì ngươi mà bán mạng nhưng ngươi lại đối xử với người đệ đệ này tàn nhẫn đến như thế, hừ... Vậy đừng trách ta nhẫn tâm.
Bắt đầu từ đêm hôm đó, dù Vệ Quân có ngóng trông như thế nào đi chăng nữa thì Lạc Dư cũng không trở lại tìm hắn.
Tà thần y sử dụng những loại thuốc quý tiến hành điều chế hàng ngày đều đắp thuốc lên mặt Vệ Quân.
Một tháng sau,
- Xong rồi.
Tà thần y kéo lớp vải quấn trên mặt Vệ Quân xuống, lão dùng nước ấm nhẹ nhàng lau qua trên gương mặt mới mọc da non của hắn.
- Oa, đẹp quá.
Lục Yên Nhiên mở to mắt tràn đầy si mê, suýt chút nữa thì chảy nước miếng.
Nàng đã nói mà, Vệ ca ca rất đẹp, lần đầu gặp mặt nàng đã vì gương mặt này mà phải lòng huynh ấy rồi, nàng nhất định phải gả cho Vệ ca ca.
- Gương mặt này sẽ làm tên cẩu hoàng đế kia sinh ra nghi ngờ, ngươi có cách nào để che giấu nó không?
Lục Yên Nhiên vừa nghe thấy những lời này của Vệ Quân liền nhăn mặt không muốn.
- Mặc kệ tên cẩu hoàng đế kia, gương mặt đẹp như vậy mà không khoe ra sẽ rất tội nghiệp nó lắm.
Vệ Quân không phản ứng nàng ta chỉ nhìn Tà thần y.
- Được, ta có thể giúp ngươi.
Tà thần y âm thầm thở dài, một tháng này ngày nào đồ nhi của lão đều đến tìm mè nheo muốn gả cho Vệ Quân.
Nhất là khi những vết sẹo trên mặt hắn dần biến mất để lộ ra gương mặt thật tuyệt mĩ, Yên Nhiên của lão càng trở nên kiên quyết, không phải Vệ Quân không gả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]