Chương trước
Chương sau
Vệ Doanh bên này bị lão bienthai Bàng Long kia lăn lên lộn xuống, bên này Lạc Dư cũng không tốt hơn là bao.

- Không, đừng mà, ta không muốn bị làm dưới nước.

Lạc Dư giãy giụa nhưng hai cánh tay của Vệ Quân lại vô cùng chắc nịch ôm cậu đi xuống hồ nước nóng.

- Làm dưới này ngươi sẽ không đau, vì vậy... ngoan nào.

Vệ Quân để Lạc Dư nằm úp sấp xuống thành hồ lấy một chiếc khăn mềm nhẹ nhàng giúp cậu kì lưng.

- Ưm.

Lạc Dư bị hành nhiều ngày nên thân thể vô cùng mệt mỏi, cảm giác ấm áp thư thái mà bàn tay Vệ Quân truyền đến khiến cậu nhịn không được r*n khẽ.

Buồn ngủ quá.

Hai mí mắt đánh vào nhau, tầm nhìn cũng dần trở nên mơ hồ. Đến lúc Vệ Quân muốn làm chuyện gì đó có ý vị hơn kéo mặt cậu lại hôn thì đã thấy người ngủ mất từ bao giờ.

Vệ Quân hít sâu một hơi ngăn lại xúc động muốn tét m*ng Lạc Dư.

- Tên ngốc.

Thầm mắng một tiếng nhưng duc hỏa vừa bốc lên đã lắng xuống, ham muốn làm chuyện đó cũng biến mất. Vệ Quân thở dài lấy chiếc khăn cung nhân đặt bên cạnh bọc người vào ôm đi.

- Bệ hạ, mấy vị đại thần muốn gặp ngài.



Thái giám thấy Vệ Quân đi ra liền vội vàng chạy lên nói, trong lòng ông ta thầm cảm thấy may mắn, may mắn hai vị tổ tông này không làm chuyện gì, nếu không cái thân già này của lão liền phải đứng đợi vài canh giờ, lão chịu sao nổi.

- Kêu bọn chúng chờ hoặc cút đi.

- Vâng.

Khóe miệng lão thái giám co quắp, cúi đầu lùi ra ngoài. Hoàng thượng đã nói như vậy rồi, mấy vị lão đại thần kia cũng không thể trách lão làm việc không nên hồn, dung túng hoàng thượng làm bậy.

Chụt

Vệ Quân đặt cậu lên long sàng chính mình cũng nằm xuống bên cạnh mắt cong cong nhìn người bộ dạng ngủ vô cùng ngoan ngoãn của Lạc Dư.

Ba canh giờ sau,

- Hoàng thượng...

Lão thái giám lại đến thúc giục Vệ Quân nhíu mày lạnh băng nhìn lão.

- Cút.

Dám làm phiền bảo bối của hắn ngủ, hừ, muốn chết.

- Vâng, lão nô cút ngay đây.

Những nếp nhăn trên mặt lão thái giám nhăn thành một đoàn, trong lòng tràn đầy khổ sở. Lão biết hoàng thượng ghét nhất người nào làm phiền hoàng quân, nhưng... nhưng mấy lão già ngoài kia giục lão muốn điên rồi, bảo lão phải làm sao đây.

Lão thái giám lui ra, Vệ Quân nằm một lúc rồi hôn lên môi Lạc Dư một cái liền đứng dậy chỉnh trang lại y phục đi đến ngự thư phòng.

- Nói.

Vệ Quân lười biếng liếc mắt nhìn mấy vị đại thần bên dưới.

- Hoàng thượng, hậu cung trống vắng, người cũng nên tuyển thêm cung nhân để l...

- Đủ rồi, không phải là muốn trẫm sinh con sao. Được.



Vệ Quân cau mày khó chịu liếc mắt nhìn lão già vừa nói. Trong lòng hắn âm thầm tính toán, hắn cần A Dư là đủ rồi, nếu muốn có thái tử... hừm.

Đáy mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt, khóe môi Vệ Quân cong lên ý vị thâm trường nhìn mấy lão bất tử bên dưới.

Hừ, muốn đưa ái nữ của các ngươi lên làm chủ hậu cung... ha hả, đừng hòng.

"..."

Sáng ngày hôm sau - Đại điện.

Vệ Quân nhìn một đám ánh mắt mong chờ bên dưới trong mắt tràn đầy tiếu ý phất tay ra hiệu cho lão thái giám đứng bên cạnh.

Lão thái giám hiểu ý ngẩng cao đầu lên hô:

- Hoàng thượng có chỉ, nhị hoàng tử Vệ Dĩnh trong vòng ba tháng phải có một tiểu hoàng tử, ngoài ba tháng, Giết.

Tất cả đại thần bên dưới đều ngơ ngác, không khí trong đại điện trầm xuống, im ắng lạ thường.

- Hoàng thượng...

Mấy lão quan văn trong triều không muốn vội vàng lên tiếng muốn khuyên ngăn nhưng bị Vệ Quân cắt ngang.

- Ý trẫm đã quyết, ai muốn thay đổi... vậy, lên đây làm hoàng đế luôn đi.

Tất cả mọi người đều im lặng, làm hoàng đế? Ha hả, họ còn chưa muốn chết.

Vệ Quân nhếch miệng cười, con cháu gì đó cứ như vậy liền được quyết định.

- Cái gì???

Nhị hoàng tử Vệ Dĩnh đang ở trong phủ ăn không ngồi rồi nhảy dựng lên.

Vị hoàng thúc này không tàn nhẫn đến nỗi đem mấy đứa chất tử giết chết, nhưng mọi quyền hành cùng ám vệ đều bị thu hồi, Vệ Dĩnh chỉ có thể thở dài bất lực ở trong phủ hết ăn lại chơi.

- Thật quá đáng, dám bắt ta sinh con, bổn hoàng tử mới chỉ có 16 tuổi thôi đó, ít nhất cũng phải 17 hay 18 mới sinh chứ.

Vệ Dĩnh đảo mắt cuối cùng không nhịn được nhảy lên muốn vào hoàng cung chất vấn.

- Hoàng thúc...

- Không sinh thì chết, hoặc là giống Vệ Doanh.

Vệ Quân vừa nhắc đến Vệ Doanh sắc mặt đứa nhóc nào đó liền thay đổi, oa, không muốn đâu, không muốn bị gả cho nam nhân đâu.

Vệ Dĩnh mặt mày nhăn nhó giống như gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm. Lạc Dư đứng một bên nhìn hai hàng lông mày nhíu chặt, đứa nhóc Vệ Dĩnh này mới bao nhiêu tuổi chứ, làm cha vào lúc này có hơi...

- Vệ Quân, Vệ Dĩnh thực sự quá nhỏ, không thích hợp làm cha.

Lạc Dư do dự một chút chỉ là cậu vẫn muốn nói giúp Vệ Dĩnh một câu.

- Được, nếu hoàng quân đã nói như vậy thì liền cho ngươi ba năm đi, ba năm sau không có con... ngươi biết phải làm gì rồi đó.

Vệ Dĩnh vội vàng gật đầu:

- Biết, biết, hoàng quân, cảm ơn người.

Lạc Dư nhìn khuôn mặt giống Vệ Quân đến ba phần kia giơ tay che mặt.

Cái ánh mắt như lang như hổ kia của Vệ Quân... Tối nay cậu chết chắc rồi, hức, biết thế không giúp thằng nhóc kia nữa xong.

Ôi, cái m*ng của cậu... huhu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.