Lạc Nhan cầm hành lí trên tay thấy bản thân cùng hai người cách nhau quá xa liền muốn nổi khùng lên.
- A, đáng chết.
Cô ấy thằng tay ném hai chiếc va li trong tay sang một bên co chân đuổi theo, vừa chạy vừa hét:
- Lăng Dạ, thằng mất nết, mau chả em trai bảo bảo lại cho bà!!!
Lăng Dạ chạy đằng trước nghe thấy nhưng hoàn toàn không có ý định quay đầu thậm chí còn chạy nhanh hơn, anh ta cụng đầu mình vào đầu Lạc Dư ôn nhu hết sức nói:
- A Dư, anh nhất định sẽ không để cho mụ điên đó đưa em đi đâu, em yên tâm.
Lạc Dư cảm thấy đầu mình có chút đau, cái gì vậy trời, cha nội này càng ngày càng mất hình tượng, đây chắc chắn không phải người mà cậu yêu, chắc chắn không phải.
- Thả tôi xuống, chị tôi sắp đuổi tới nơi rồi. Máy bay cũng sắp cất cánh, cứ như này thì tôi không đi được mất.
Lăng Dạ vừa nghe thấy cậu muốn đi thì mặt mày lập tức tối đen lại tức giận gia tăng tốc độ dưới chân chạy đến xe của mình.
- Em đừng hòng đi đâu hết, về nhà, cưới.
- ...
Lạc Dư câm nín, cưới? Đừng đùa, cậu mới bao nhiêu tuổi chứ, còn chưa làm được gì nên hồn đâu. Hơn nữa...
- Lăng Dạ, chúng ta không thể đâu.
- Không thể? Ha, chỉ cần anh nói một tiếng, không thể cũng thành có thể.
Lăng Dạ không chút để ý nói, anh ta là ai chứ, ý anh ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-de-nam-chu/2507585/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.