Chương trước
Chương sau
Lạc Nhan cầm hành lí trên tay thấy bản thân cùng hai người cách nhau quá xa liền muốn nổi khùng lên.

- A, đáng chết.

Cô ấy thằng tay ném hai chiếc va li trong tay sang một bên co chân đuổi theo, vừa chạy vừa hét:

- Lăng Dạ, thằng mất nết, mau chả em trai bảo bảo lại cho bà!!!

Lăng Dạ chạy đằng trước nghe thấy nhưng hoàn toàn không có ý định quay đầu thậm chí còn chạy nhanh hơn, anh ta cụng đầu mình vào đầu Lạc Dư ôn nhu hết sức nói:

- A Dư, anh nhất định sẽ không để cho mụ điên đó đưa em đi đâu, em yên tâm.

Lạc Dư cảm thấy đầu mình có chút đau, cái gì vậy trời, cha nội này càng ngày càng mất hình tượng, đây chắc chắn không phải người mà cậu yêu, chắc chắn không phải.

- Thả tôi xuống, chị tôi sắp đuổi tới nơi rồi. Máy bay cũng sắp cất cánh, cứ như này thì tôi không đi được mất.

Lăng Dạ vừa nghe thấy cậu muốn đi thì mặt mày lập tức tối đen lại tức giận gia tăng tốc độ dưới chân chạy đến xe của mình.

- Em đừng hòng đi đâu hết, về nhà, cưới.

- ...

Lạc Dư câm nín, cưới? Đừng đùa, cậu mới bao nhiêu tuổi chứ, còn chưa làm được gì nên hồn đâu. Hơn nữa...



- Lăng Dạ, chúng ta không thể đâu.

- Không thể? Ha, chỉ cần anh nói một tiếng, không thể cũng thành có thể.

Lăng Dạ không chút để ý nói, anh ta là ai chứ, ý anh ta đã quyết, dù cha mẹ cũng chẳng thay đổi được.

- Không nói nhiều, anh đưa em về nhà, mai chúng ta cưới luôn.

Lăng Dạ cố tình không hiểu khiến hai bên thái dương cậu giật giật nhức hết cả đầu, Lạc Dư cân nhắc một chút rồi nói:

- Thật ra tôi và em trai anh... đã, làm chuyện đó.

Xe vừa đi được một đoạn liền lập tức phanh gấp lại, Lăng Dạ sắc mặt âm trầm như nước nhìn cậu.

- Bao giờ?

Lệ khí trong xe dồn ép khiến Lạc Dư sợ hãi rụt rụt cổ, lí nha lí nhí nói:

- Là vào bữa tiệc của trường, Lăng Cẩn bị hạ thuốc nên...

Lạc Dư cúi đầu nghịch ngón tay, Lăng Dạ chắc chắn là giận rồi đi, dù gì đó cũng là em trai anh mà.

Lăng Dạ trong bụng nghẹn một ngụm hỏa khí nhưng khi nghe Lạc Dư nói ra chuyện đêm đó thì trong lòng liền lập tức nở hoa vội vàng cởi dây an toàn nhoài người ôm cậu vào lòng hung hăng hôn một cái.

- Em ngốc quá đi.

Trên mặt ướt đẫm toàn nước miếng, Lạc Dư ngẩn người ngước mắt, không giận? Bộ dạng này của Lăng Dạ hình như đúng là không giận chút nào.

- Anh...

- Anh không để ý.

Lạc Dư còn chưa kịp nói gì thì đã bị Lăng Dạ cắt ngang, anh ta sủng nịnh hôn lên trán cậu một cái cười híp mắt.

- Đừng lo lắng mấy chuyện đó, anh muốn kết hô..n...



- Lăng Dạ, cậu mau mở cửa cho bà vào trong, đừng có mà độc chiếm em trai của bà đây như thế chứ.

Lạc Nhan vừa chạy ra khỏi sân bay thì đã thấy Lăng Dạ lái xe mang người đi, cô còn tưởng lần này mất em trai thật rồi, ai ngờ đi được một đoạn thì xe không hiểu tại sao ngừng lại không đi nữa.

- Mở cửa, mau.

Không khí màu hồng phấn trong xe bị bà cô đột ngột chạy tới phá hỏng, Lăng Dạ vẻ mặt giống như ăn phải ruồi bọ tức giận trợn mắt nhìn Lạc Nhan vẫn còn đang hăng say gõ cửa ngoài kia.

- Bà già thúi, chỉ phá đám là giỏi.

- Cậu nói gì hả???

Cửa vừa hạ xuống Lạc Nhan đã bị người chỉ vào mặt mà chửi, cô ấy tức đến xù lông.

- Tạm thời tôi nhịn cậu, mở cửa xe cho lão nương vào mau lên.

Lăng Dạ nhướng mày cười cười, anh ta gật gật đầu rồi vươn tay thắt dây an toàn. Lạc Nhan thấy thằng nhóc này hiểu chuyện như vậy liền có chút đắc ý, hừ hừ, dù kiêu ngạo như nào đi chăng nữa thì cũng phải cúi đầu trước chị vợ này thôi, Hahaha.

- Đi đây.

Lăng Dạ giơ ngón giữa lưu manh cười một tiếng rồi phóng xe chạy mất.

Vù vù

Một cơn gió mang theo bụi bặm phả vào mặt, Lạc Nhan ngơ ngơ ngác ngác nhìn chiếc xe phóng như bay nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất.

Thằng mất dạy.

Trong đầu Lạc Nhan điên cuồng chửi rủa, vừa nãy cô còn nghĩ muốn để thằng này làm em rể mình, ha, giờ thì hết đường rồi nhá, muốn lấy em trai cô? Đừng hòng.

Lạc Nhan nhanh chóng bắt một chiếc xe taxi, người lái xe là một bác trung niên, vẻ mặt rất hiền hòa dò hỏi cô ấy muốn đến đâu. Nhưng bà cô này đang lên cơn, xe vừa ngừng lại cô ấy lập tức vội không chờ được đi tới lôi bác tài xuống vứt cho một tấm thẻ tín dụng rồi trèo lên xe phóng hết tốc lực.

- Ơ.

Bác tài ngẩn người nhìn tấm thẻ trong tay gương mặt già nua cau có giống như sắp khóc, xe của ông vừa mới mua được mấy tháng, giờ bị người cướp mất, ông phải sống như nào đây. Vẻ mặt bác tài tràn đầy oán hận nhưng sau khi nhìn thấy số tiền trong thẻ toàn thân ông ấy liền có chút lâng lâng, miệng ngoác đến tận mang tai.

Năm tỉ... là năm tỉ đó, chiếc xe kia của ông còn chưa tới một tỉ đâu.

Bên này,

Lăng Dạ thấy chiếc xe đằng sau lấy tốc độ mắt thường tiếp cận hai người hơi kinh ngạc, hai hàng lông mày khẽ nhướng lên, anh ta nheo mắt lại đến khi nhìn rõ người đang điều khiển chiếc xe đó liền nổi giận.

- Bà cô này sao bám dai thế không biết.

Lạc Dư nghe thấy chị gái thích thú kéo kính xe xuống nhìn về đằng sau.

- Chị, chị.

Lạc Nhan thấy em trai đang vẫy tay với mình trán liền nhăn lại, thằng nhóc này có biết làm vậy rất nguy hiểm không hả, còn thằng cha Lăng Dạ kia nữa, đúng là không có trách nhiệm, em trai cô tốt nhất vẫn là để cô bảo hộ đi.

Lạc Nhan dẫm chân ga phóng nhanh về phía trước.

- Lăng Dạ, dừng xe, thả em trai lão nương xuống.

Lăng Dạ liếc mắt khiêu khích, nói:

- Ông đây không thích đó, làm gì được nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.