Chương trước
Chương sau
Lâm Thiếu Mặc lắc lắc đầu vứt hết mấy cái suy nghĩ linh tinh trong đầu đi, hắn ngồi bên cạnh giường ngẩn người nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Lạc Dư.

Đứng lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân có chút vội vàng. Lâm Thiếu Mặc ngưng thần nghe ngóng phát hiện ra đó là cha nhỏ, hắn mím môi do dự một chút rồi đứng dậy cầm theo ngón tay nhảy qua cửa sổ rời đi.

Cạch

Cha nhỏ mở cửa bước vào, rèm cửa sáng màu thổi tung lên. Y nhìn nó rồi lại nhìn chút máu còn sót trên mặt đất cười lạnh.

Hối hận rồi sao? Nhưng muộn rồi, Lâm Thiếu Mặc, ta nhất định sẽ bảo vệ Lạc Dư thật tốt, con đừng hòng động đến nó.

Cha nhỏ đến bên giường dọn dẹp qua loa rồi ngồi xuống bên cạnh Lạc Dư chờ đợi.

...

Bắt đầu từ ngày đó, Lâm Thiếu Mặc thường xuyên nhân lúc cha nhỏ không ở cạnh Lạc Dư mà mò tới. Cậu cũng phát hiện ra hắn nhưng toán thân vô lực, cả người đau nhức khiến cậu không buồn phản ứng, nằm im nhắm mắt giả vờ ngủ.

Hôm nay Lâm Thiếu Mặc cũng đến, hắn nhảy vào từ cửa sổ, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh giường nhìn chằm chằm bụng cậu. Mấy ngày nay hắn chỉ dám đứng nhìn bụng Lạc Dư, không biết đứa nhỏ nó như thế nào? Lâm Thiếu Mặc run rẩy vươn tay chạm vào bụng cậu, từng chút từng chút cảm nhận sinh mệnh trong đó.

Con của ta, bên trong này là con của Lâm Thiếu Mặc hắn.

Người nào đó kích động đến run người, Lạc Dư nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được sự run rẩy cùng nóng bỏng từ bàn tay hắn truyền đến. Tại sao phải khổ như vậy chứ? Lạc Dư thở dài quay mặt sang một bên ngăn không cho nước mắt chảy xuống.

Lâm Thiếu Mặc, ngươi hại ta suýt nữa thì mất con, ngươi không đáng làm cha, ta không cần ngươi nữa, ngươi mau đi đi.



Không để cậu phải đợi lâu, bên ngoài đúng lúc này có người đi tới muốn vào phòng. Lâm Thiếu Mặc lưu luyến không buông nhưng cuối cùng vẫn phải tách khỏi cậu nhảy ra ngoài cửa sổ biến mất.

- A Dư, cha làm thủ tục xuất viện cho con rồi. Chúng ta đi thôi.

Lạc Dư gật đầu ngồi dậy, cha nhỏ tiến tới đỡ cậu đưa cậu ra ngoài. Nơi này y thuật tinh tiến, chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi vết thương trên người cậu cơ bản đã được phục hồi như trước, chỉ là ngón tay bị dẫm nát kia không thể khôi phục được nữa.

Cha nhỏ nhìn ra tâm tư của cậu, y thở dài vỗ nhẹ lưng Lạc Dư an ủi:

- Con đừng lo, ta nhất định sẽ có cách khôi phục lại ngón tay cho con. À, bên viện nghiên cứu cách đây không lâu mới chế ra một loại thuốc tăng tốc độ sinh trưởng của tế bảo. Đợi bên đó thử nghiệm thành công, ta liền mang nó tới cho con.

Lạc Dư cười trầm thấp, cậu thở dài một hơi nheo nheo mắt:

- Không cần đâu cha, ngón tay này cứ để vậy đi. Dù gì cũng không phải là không tốt, coi như dùng nó để cắt đứt với người kia đi.

Cha nhỏ biết cậu đang nói tới người nào, Lạc Dư lúc đầu còn muốn xem thử tình hình khôi phục của Lâm Thiếu Mặc. Nhưng hắn làm ra loại chuyện này với cậu, còn muốn hủy cả đứa con của cậu nữa, cậu không chấp nhận được, mọi chuyện... cứ để cho nó kết thúc ở đây đi.

Hai người trở về nhà chính Lâm gia, thân phận lúc này của Lạc Dư đã thay đổi, cậu không còn là quản gia nhà họ Lâm nữa mà là con nuôi nhà họ Lâm. Vị trí quản gia của cậu đã được một người khác thay thế, việc của cậu bây giờ chỉ là chăm sóc thật tốt thân thể cùng đứa nhỏ trong bụng mình.

Thời gian qua đi, bụng Lạc Dư đã lộ ra một chút, cha nhỏ hứng khởi ngày nào cũng vây quanh cậu khiến vị Lâm lão gia nào đó ghen lồng ghen lộn lên. Ngày nào cậu cũng được ăn cơm c.hó miễn phí, cậu no lắm rồi.

- Hì hì, A Dư, hôm nay chúng ta đi dạo phố đi.

Cha nhỏ kéo tay Lạc Dư mè nheo muốn cậu cùng mình đi chơi, quan hệ hai người ngày càng thân thiết cậu đương nhiên là đồng ý, cười cong cong mắt.

- Được.

Cha nhỏ vui mừng ôm lấy cậu hôn "chụt" một cái, vừa hay Lâm lão gia đang nhìn hai người qua camera. Cấp dưới đang báo cáo đột nhiên nghe thấy tiếng nghiến răng ken két.

Khóe miệng cấp dưới của ông giật giật, vị này làm sao nữa đây? Không lẽ bắt gian vợ đang hú hí với thằng nào?

Lâm Vẫn Du xị mặt, ông đúng là đang bắt gian, vợ mình dám hôn hít với một người trẻ hơn mình, đẹp hơn mình, còn ôn nhu hơn mình nữa, cái này ai mà chịu nổi. Tức chết lão già này rồi.

Cấp dưới nhìn đầu Lâm Vẫn Du cố nhịn cười. Tức đến bốc khói rồi kia, ha ha.

Hai người kia hoàn toàn không phát hiện ra mình bị nghe lén hí ha hí hửng dắt tay nhau đi chơi.



- Cẩn thận, đừng để đứa nhỏ bị thương.

- Dạ.

Hai người đến trung tâm thương mại lớn nhất liên bang, Lạc Dư cùng cha nhỏ vừa bước vào trong thì bên ngoài xuất hiện hai bóng người.

- Vào thôi.

Lâm Thiếu Mặc nhìn người con gái bên cạnh nhàn nhạt nói, Mộng An nhếch miệng không phản đối. Cha cô đã cảnh cáo, còn ra một mệnh lệnh mới.

Trong vòng ba tháng nữa nhất định phải hoài thai con của Lâm Thiếu Mặc, ha, cô từ trước đến giờ chưa từng làm trái lời cha mình. Ông ấy ở nhà luôn là tuyệt đối, dám cãi lời nhất định sẽ bị gả cho một tên nghiện rượu hoặc một tên không ra gì. Cô không muốn, tại sao cha cô lại muốn làm cái trò bẩn thỉu này chứ.

Đã phá hoại gia đình Lâm Thiếu Mặc rồi thì thôi đi, nhưng sao lại muốn cô mang thai con của hắn? Hắn có con rồi, tuy lúc đầu cô thích hắn nhưng tình cảm này đã biến mất từ lâu rồi, bây giờ cô đối mặt với hắn tim không đập mạnh, cũng chẳng thấy vui nữa.

Hai người mỗi người một tâm tư khác nhau tiến vào trong. Lâm Thiếu Mặc làm vậy chỉ là để trả ơn cha của Mộng An thôi.

Trong đầu hắn lúc nào cũng lặp đi lặp lại việc mình thích Mộng An. Nhưng Lâm Thiếu Mặc là người thông minh, mấy tháng nay hắn thử rất nhiều lần, chắc chắn hắn không thích người con gái này.

Tuy hắn không biết thứ tình yêu này nó như thế nào, nhưng hắn biết yêu một người thì sẽ không này sinh sự chán ghét với đối phương. Đằng này...

Hai người không ai nói chuyện với ai, ngược lại bên Lạc Dư cùng cha nhỏ rất náo nhiệt.

- Cái này đẹp quá, bảo bảo mặc vào nhất định sẽ biến thành một tiểu thiên sứ.

Cha nhỏ cầm một chiếc áo màu xanh lam hình một chú cá voi nhỏ. Lạc Dư thò đầu nhìn qua mắt cũng sáng lên.

- Đúng là rất đẹp.

Tiếng cười đùa lanh lảnh của hai người truyền tới tai Lâm Thiếu Mặc, hắn ngẩn người vô thức đi đến nơi phát ra âm thanh.

- ...

Mắt thẩm mĩ của cha rất tốt, từ trước đến giờ đều như vậy. Gương mặt lãnh tình bỗng chốc trở nên dịu dàng hiếm thấy, Mộng An đứng một bên nhịn không được nói:



- Tại sao anh không đến đó? Tôi và anh hai người đều không có tình cảm, cái này tôi nghĩ anh đã nhận ra rồi đi. Anh thích Lạc Dư, vì sao muốn tránh mặt cậu ấy? Tuy anh đã làm thương tổn hai cha con bọn họ nhưng đứa nhỏ cần pheromone của anh.

Mộng An gãi gãi đầu:

- Anh biết omega lúc mang thai rất cần Alpha của mình ở bên cạnh mà, mấy tháng đầu không sao, nhưng thời gian thiếu vắng pheromone của Alpha càng lâu thì càng có hại, anh biết đúng không?

Lâm Thiếu Mặc cúi đầu cười khổ, thấp giọng nói:

- Tôi sắp phải ra ngoài làm nhiệm vụ rồi. Lần này đi chính bản thân tôi còn không biết mình có thể sống sót trở về được nữa hay không.

Muốn ở bên cạnh Lạc Dư hay không? Hắn đương nhiên là muốn. Có điều nhiệm vụ lần này thập tử nhất sinh, có khả năng hắn không thể trở về được nữa. Hắn... không muốn khiến người con trai kia đau lòng vì hắn thêm một lần nào nữa. Hắn tổn thương cậu đủ rồi.

- Mộng An, cô có thể giúp ta một chuyện được không?

Giọng Lâm Thiếu Mặc khàn đặc, Mộng An cắn răng:

- Nói đi.

- Giúp tôi bí mật chăm sóc hai cha con bọn họ. Nếu tôi có thể trở về... thì nhất định tôi sẽ không bỏ lỡ em ấy, còn không, cứ để em ấy hận tôi đi, đừng nói gì hết.

- ...

(Dạo này mình bận quá, tạm thời ngày chỉ 1c thôi nha, mình sẽ cố viết dài một chút. Lúc nào mình rảnh mình sẽ bão. Xin lỗi mn.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.