Bạch Vũ Phong quay người rời đi.
Trong Phòng.
- A Viêm.
Mùi hoa anh túc càng ngày càng nồng khiến Lâm Cẩn Viêm có chút mất khống chế. Mắt hắn đỏ lừ, khóe mắt chảy ra một hàng chất lỏng màu đỏ.
Lâm Cẩn Viêm thở dốc, đôi mắt đau nhức khiến hắn không thể không nhắm mắt lại.
Tiểu Phong.
Mắt không nhìn thấy, nhưng từ trước đến giờ hắn đối với Tiểu Phong luôn là dùng trái tim để cảm nhận. Mắt mù, không nhìn thấy gì hết, ảo giác do Thiên đạo tạo ra cũng mất đi tác dụng.
- CÚT!?!
Lồng ngực nghẹn lại, Lâm Cẩn Viêm hộc ra một ngụm máu một nhát đem người đang dựa vào người mình đá bay.
- Á.
'Phụt'
Thập Thất đập vào bàn trang điểm, mắt cô ta mở lớn kinh hãi nhìn người nam nhân nhắm nghiền mắt phía xa xa.
Sao có thể? Lâm Cẩn Viêm, ngươi...
Ả che ngực dõi theo bóng lưng người kia, Lâm Cẩn Viêm không thèm liếc ả một cái sờ soạng đi đến cửa phòng.
"Cạch"
Cửa phòng mở ra, Lâm Cẩn Viêm hung hăng hít một hơi thật sâu cảm nhận không khí trong lành bên ngoài khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn thật sự không thích mùi trên người Thập Thất, nó quá nồng, thậm chí còn khiến hắn sinh ra ảo giác không nên có.
Dưới chân dẫm phải thứ gì đó, ngón tay Lâm Cẩn Viêm run rẩy từ từ ngồi xuống chạm vào những mảnh vụn dưới đất. Hoa văn này...
Tiểu Phong, Tiểu Phong.
Lâm Cẩn Viêm sờ soạng nhặt từng mảnh vỡ dưới đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-de-nam-chu/2507464/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.