Long U không nhìn thấy Lạc Dư, nhưng hắn có thể cảm nhận được, cảm nhận được em ấy đang ở ngay trước mặt mình.
- Bảo bối.
Hắn đưa tay chạm vào sợi xích sắt giống như thông qua nó có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Lành lạnh.
Linh hồn Lạc Dư run lên, cậu thấp giọng nói:
- Đừng chạm, ta không còn ấm áp như trước nữa. Ta là linh hồn, rất lạnh lẽo...
- Ta không chê.
Long U không để cậu kịp nói hết lời đã vội vàng nói. Hắn sao có thể chê bảo bối được chứ, khó khăn lắm mới gặp được người mình yêu, hắn chỉ hận không thể ôm người vào trong lòng chứ ghét bỏ cái gì.
- Long U, mặt của ngươi.
Lạc Dư nhìn vết sẹo dài kéo dài từ đầu lông mày đến tận giữa má phải đột nhiên lại muốn khóc.
- A? Cái này là do thiên ki*p tạo thành, không xóa được. Nhưng cũng không sao, nó không đau đâu, chỉ là hơi xấu.
- Không xấu, ta rất thích.
Tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp không gian đen kịt, Long U ngồi xuống đối diện sợi xích sắt kể cho Lạc Dư nghe những thứ mình đã trải qua.
- Ta giết nữ nhân đó rồi.
- Thập Thất?
- Đúng, ta giết ả, ả hại chúng ta xa cách cả ngàn năm ta sao có thể tha thứ cho ả được chứ.
Lạc Dư im lặng nghe hắn nói hết những trải nghiệm ở thần giới.
- Ta muốn ra ngoài đó xem thử quá đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-de-nam-chu/2507444/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.